Một lần nữa quay lại thư phòng thì thấy trên thảm chỉ còn Cao Ngân Long đang bất tỉnh, còn không thấy Cao Quyền đâu.
Tôi quay người ra khỏi thư phòng vào phòng ngủ nằm ở phía Tây phòng khách thì thấy Cao Quyền đang nằm bò trên thảm, nôn ra rất nhiều máu và đang hôn mê.
Tôi xắn tay áo lên rồi bế anh ấy đặt lên giường, kiểm tra tình hình của anh ấy.
Anh ấy đã nôn ra rất nhiều máu, nhưng tình trạng lạc quan hơn hai chị kia nhiều, mạch chính vẫn lưu thông, chỉ là thần quang bị khí long mạch áp chế và tạo thành xung kinh.
Tôi đã được trải nghiệm sâu sắc sự đau đớn của xung kinh.
Thế nên tôi đã bấm ngón tay dẫn nội khí của anh ấy từ hạ đan điền đi lên, qua trung đan điền rồi tiến lên trên, chữa lành thần quang.
Rất nhanh sau đó, thần quang đã phá được sự áp chế của khí long mạch và bắt đầu hiện hiển trở lại.
Người anh ấy rung mạnh rồi trong miệng phun ra máu đen, bắt đầu ho dữ dội.
“Có phải đầu rất đau?” Tôi hỏi.
“Đau... đau chết tôi rồi...” Anh ấy đau đớn nói.
“Không sao, đau không chết được đâu.” Tôi nói: “Anh tự nghỉ ngơi một chút đi, nhưng đừng ngủ, tôi đi chăm sóc cho Cao Dĩnh.”
Anh ấy hoảng hốt: “Thiếu gia, cậu đợi đã, tôi...”
Tôi bơ anh ấy, quay người ra khỏi phòng ngủ, rồi ra khỏi phòng chính, đi về phòng phía Đông.
Cao Quyền cười khổ, nằm vật ra giường, bất lực nhắm mắt lại.
Đến căn phòng phía Đông, tôi đi vào phòng tắm.
Cao Dĩnh nằm trong bồn tắm, vừa chậm rãi tắm, vừa mê man buồn ngủ.
“Cao Dĩnh! Không được ngủ, tỉnh lại!” Tôi vội hét lên.
Chị ấy bừng mở mắt, giống như vừa giật mình tỉnh giấc, tiếp đó chị ấy lại nhắm mắt lại.
Sự tấn công của khí long mạch hao phí rất nhiều sức lực của chị ấy, thực sự chị ấy không còn nhiều sức lực, tinh thần nữa rồi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đỡ chị ấy, nhắm mắt lại rồi tắm cho chị ấy.
Tôi đỏ chín mặt, tắm qua loa xong, rồi đặt chị xuống, sau đó thay nước mới.
Nhân lúc đợi thay nước tôi chạy ra khỏi nhà tắm đến vườn, hít một hơi thật sâu.
Lúc này Cao Văn ở trong phòng phía Tây ho dữ dội.
Tôi nhíu mày, vội chạy sang đó.
Cao Văn ho rất dữ dội, giống như bị sặc vậy.
Tôi đến bên giường ôm lấy chị ấy, cô gái bị ngạt thở nhìn thấy tôi như nhìn thấy nhành rơm cứu mạng vậy, liều mình túm chặt lấy tôi, như sợ tôi sẽ chạy mất vậy, sau đó chỉ vào cổ họng mình kêu cứu bất lực.
Tôi hiểu ra ý của chị, liều đưa tay ra ấn vào cổ họng của chị, dùng nội khí đẩy huyết khí đang bị nghẹt ở trong đó.
Chị ấy nôn ọe, buông tôi ra, rồi chị ấy nôn nước máu ra đầy sàn.
Lập tức trong phòng phảng phất một loại mùi sộc lên mũi.
Cao Văn liền một lúc nôn ra năm sáu lần, trên đất toàn là máu, là nước máu, là mùi thức ăn trong bụng chị ấy chưa tiêu hóa xong, mùi cực kỳ khó ngửi.
Tôi cố chịu đựng cái mùi đang sộc lên mũi đó, không ngừng vuốt lưng cho chị ấy.
Cuối cùng, có thứ gì chị ấy đều nôn hết ra rồi, đợi đến khi chị bình tĩnh trở lại, tôi đỡ chị ấy lên rồi hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Khó chịu...” Chị yếu ớt trả lời: “Cực kỳ khó chịu...”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Chịu được không?” Tôi hỏi.
Chị do dự một lúc rồi gật gật đầu: “Được...”
“Vậy thì tốt.” Tôi đỡ chị ấy nằm xuống: “Chị nghỉ ngơi đi, tôi đến xem chị của chị, sau đó quay lại giúp chị quét dọn.”
“Làm phiền cậu rồi...” Chị ấy ngấn nước mắt.
Tôi mỉm cười, sau đó rút ra rất nhiều giấy lau từ hộp giấy ở bên cạnh, phủ lên trên thứ chị ấy vừa nôn ra, tiếp đó quay người rời khỏi phòng.
Quay về đến phòng phía Đông, tôi nhanh chân đi vào nhà tắm, chỉ nhìn thấy nước trong bồn chảy được đến nửa.
Áo ngực của Cao Dĩnh đã hoàn toàn mất đi tác dụng, đường sự nghiệp thoắt ẩn thoắt hiện.
Tôi vội quay người đi, hít một hơi thật sâu khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cao Dĩnh vẫn mê man buồn ngủ nhưng chị ấy vẫn đang cố gắng chống cự, chỉ là sự đau đớn trên cơ thể và tinh thần ủ rũ đã khiến cho chị ấy không màng đến sự thẹn thùng của con gái nữa.
Tôi đợi một lúc, có lẽ nước đã đủ rồi, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay lại trước bồn tắm, ôm chị ấy lên rồi tiếp tục tắm cho chị ấy.
Quần áo của tôi sớm đã ướt sũng hết rồi, một nửa là do mồ hôi, còn một nửa là vì chị ấy.
Tôi mặt tôi đỏ bừng, tắm kỹ cho chị ấy, rất nhanh sau đó, nước lại biến thành màu hồng.
Thế nên tôi lại vặn van nước, tiếp tục thay nước.
Lúc này, Cao Dĩnh đã tỉnh lại.
“Để tôi tự tắm...” Chị ấy đỏ mặt, nói nhỏ.
Nghe thấy tiếng của chị ấy, thấy chị ấy cũng đỡ rất nhiều rồi.
Tôi giống như nhận được đặc xá vậy, liền thở một hơi dài: “Được! Chị tự làm đi, tóc cũng phải gội nhiều lần đấy, nhất định phải rửa sạch.”
Chị ấy lặng lẽ gật gật đầu, không dám nhìn tôi: “Ừ...”
Tôi đứng dậy đi đến cửa, bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, quần áo của chị ở đâu?”
“Tôi không có quần áo ở đây...” Chị ấy nói nhỏ.
Tôi ngây ra, rồi hắng giọng: “Ờ... được rồi, tôi nhờ người mua cho chị một bộ.”
Nói xong, không đợi chị ấy trả lời, tôi liền chạy ra khỏi phòng, đi vào trong vườn.