Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198. Cõi Mộng

Chương 198. Cõi Mộng Chương 198. Cõi Mộng

Lá bùa thứ bảy cũng là lá bùa cuối cùng, nó là lá bùa quan trọng nhất, sau khi làm xong, chân tôi lập tức mềm nhũn ra, rầm một tiếng, tôi quỳ một chân lên mặt đất.

“Thiếu gia!” Cao Dĩnh thất kinh: “Cậu không sao chứ?”

Đương nhiên là tôi có sao rồi, nhưng may mà tôi phản ứng nhanh, trong lúc khụy xuống tay trái của tôi đã nhanh chóng nắm chặt lấy trận pháp trong lòng bàn tay.

Trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược…

Trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược đã hoàn thành, nó đang nằm trong tay trái của tôi, chỉ cần ném nó vào trong trận pháp thì tôi có thể yên tâm ngất đi rồi.

Nhưng tôi đã kiệt sức.

Tôi gắng gượng hít thở, máu tươi lại chảy ra từ khóe miệng biến thành một đường máu.

Cao Dĩnh đứng dậy, nhanh chân đến đỡ tôi: “Thiếu gia, thiếu gia...”

Khóe mắt chị ấy đỏ hoe: “Sao cậu lại thổ huyết ra vậy? Tại sao vậy?”

Tôi đã khó chịu tới mức không thể hít thở được nữa.

Cao Dĩnh ôm lấy tôi khóc, khóc vô cùng đau lòng.

Vào lúc này, lồng ngực tôi đột nhiên có một trận mát lạnh, tiếp đó, trận mát lạnh này đã hóa thành một dòng chảy nóng tiến vào trong mạch chính của tôi, nó di chuyển nhanh vô cùng.

Ý thức của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn, tôi vô thức nhìn vào lồng ngực mình.

Ngọc cô nương? Lẽ nào thực sự là cô ấy?

Rất nhanh sau đó, huyết khí của tôi đã ổn định trở lại, rồi từ từ quay lại được trạng thái ban đầu.

Tôi trút một hơi dài, cuống cùng đã thuyên giảm.

Cao Dĩnh ôm ấy tôi, chị ấy khóc rất đau lòng: “Thiếu gia... Ngô Tranh thiếu gia... cậu đừng dọa tôi... cậu đừng dọa tôi chứ...”

Tôi định thần lại rồi nhìn chị ấy cười: “Chị khóc gì thế? Tôi không sao...”

Chị ấy sửng sốt, vội buông tôi ra, kéo lấy tay tôi kiểm tra trên dưới: “Cậu thế nào rồi? Rốt cuộc bị thương chỗ nào vậy? Hả?”

“Vừa nãy tôi chỉ bị thương một chút thôi, bây giờ không sao rồi.” Tôi nhìn Cao tiên sinh rồi dặn chị ấy: “Mau quay vào trong trận pháp đi, chuẩn bị bắt đầu rồi.”

“Cậu... thực sự không sao chứ?” Chị ấy không yên tâm.

“Không sao.” Tôi nói: “Mau quay lại đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

Chị ấy lau nước mắt, gật gật đầu: “Ừ!”

Chị ấy quay người quay về trong trận pháp, bình tĩnh trở lại rồi ngồi xuống.

Tôi xoa xoa lồng ngực, thử điều nội khí để kiểm tra thì phát hiện nội thương đã khỏi hoàn toàn.

Tôi không kìm được liền móc mặt dây chuyền ngọc bích ra, quan sát kỹ Ngọc cô nương ở bên trên, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lẽ nào cô ấy thực sự vẫn tồn tại?

Nhưng nếu như cô ấy vẫn tồn tại, vậy tại sao tôi lại không nhìn ra?

Tôi nhìn một lúc rồi hít một hơi thật sâu, tiếp đó cất nó vào trong áo.

Đây không phải lúc nghĩ đến chuyện này, bây giờ vẫn phải xử lý chuyện chính đã.

Tôi nhìn Cao Dĩnh ở trong trận pháp, chị cũng đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi nhìn chị cười: “Bắt đầu rồi.”

Chị ấy hít một hơi sâu rồi gật gật đầu: “Ừ!”

Tôi nhìn trận Thông Linh, rồi tập trung tinh thần, tay trái mở ra, trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược trong thần quang lập tức bay vào trong trận pháp, nó hóa thành một luồng ánh sáng mạnh mẽ, rồi xoay tròn với tốc độ nhanh vô cùng.

Bởi vì trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược này được bày trận trong thần quang của tôi thế nên tôi lập tức biết được tâm niệm của hai ông cháu Cao tiên sinh và Cao Dĩnh. Cao tiên sinh trong trạng thái hôn mê sâu, trong lòng trống rỗng, còn Cao Dĩnh thì khác, trong lòng chị ấy toàn là tôi...

Tôi không khỏi sững sờ, trong lòng chị ấy sao lại có tôi? Cao Dĩnh lúc này đã nhắm mắt lại, chị ấy đang cố gắng tĩnh tâm, nhưng trái tim đã không chịu sự khống chế của chị ấy.

Đúng lúc này trong trận pháp, ánh sáng màu vàng sáng lóa, tiếp đó mắt tôi tối sầm lại, không biết gì nữa.

Không biết bao lâu sau, bên tai tôi có một âm thanh mơ hồ của hàng chục nghìn con ngựa đang chạy.

Âm thanh từ xa đến gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, ngoài tiếng ngựa chiến chạy ra còn có tiếng đao kiếm, tiếng va chạm, tiếng lửa, và cả tiếng khản sát, tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều người...

Âm thanh đó rất thật, dường như đang diễn ra ở bên cạnh tôi.

Lúc này, một trận gió tổi táp vào mặt tôi, tôi vội mở mắt, vội tránh người theo bản năng.

Một mũi tên sượt qua lông mày của tôi, phập mốt tiếng cắp vào ngực của người đàn ông ngay ở phía sau.

Người đó kêu lên một thảm thiết rồi ngã ngựa, rất nhanh sau đó, người đó bị một con ngựa chiến giẫm nát đầu.

Tôi giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng sửng sốt.

Lúc này, lại một mũi tên bay đến.

“Khả Hàn(*) cẩn thận!” Có người ở bên cạnh hét lên.

(*) Khả Hàn: (không phải tên riêng) Ngày xưa các vị vua ở Tây vực của Trung Quốc xưng là Khả Hàn.

Tôi nhanh chóng tránh mũi tên đó, đồng thời rút một mũi tên từ phía sau lưng, giương cung đặt tên, vút một tiếng, tên bắn cung tên đó ngã khỏi ngựa, tiếp đó tôi bắn liên tiếp, mội hơi bắn hết hơn mười mũi tên trong túi đựng, mũi tên quả là không dùng vô ích, trong nháy mắt tôi đã giết được hơn mười tên địch.

Bình Luận (0)
Comment