Bắn xong, tôi thở dốc, rồi nhìn chiến trường ác liệt đầy thảm khốc xung quanh, lúc này mới ý thức được rằng tôi đã đi vào cõi mộng của Cao Dĩnh.
Trong trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược có thần quang của tôi, thế nên tôi biết mình có thể đi vào trong giấc mơ của chị ấy, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, chưa gì đã vào vấn đề chính rồi.
Tôi mơ hồ nhìn xung quanh, thì phát hiện chúng tôi đang ở một thảo nguyên rộng lớn, cùng lúc đó tôi nghĩ ra, thân phận của mình là thủ lĩnh của bộ lạc Thác Bạt, tên là Thác Bạt Anh, lúc này đang dẫn bộ lạc của mình quyết chiến với với đại Khả Hàn của bộ lạc Nhu Nhiên bá chủ thảo nguyên.
Tôi không biết trong lịch sử có người tên Thác Bạt Anh hay không, dù sao trong giấc mơ, điều này không quan trọng.
Giây phút này, cuộc chiến kịch liệt của chúng tôi đã diễn ra hết một buổi chiều. Trời đã sắp về đêm, vừa nãy bộ tướng đến bẩm báo, ái phi A Nữ của tôi đã bị người Nhu Nhiên bắt cóc mất.
Thế nên tôi nổi giận đùng đùng, liền dẫn đầu một đội tinh kỵ cứ thế xông lên giết, đánh giết vào tận trung quân của Khả Hàn bộ lạc Nhu Nhiên.
Tôi bắt hết tất cả mũi tên, tiếp đó rút đao chiến ra, dẫn theo những kỵ sĩ của tôi tiếp tục xông lên trước đánh giết.
Tôi nhất định phải tranh thủ thời gian, bởi vì tôi biết vị vương phi A Nữ đó chính là Cao Dĩnh.
Chị ấy đã bị Khả Hàn của bộ lạc Nhu Nhiên bắt cóc đi mất, mặc dù chỉ là trong mơ nhưng chị ấy cũng không thể đánh mất trinh tiết của mình. Lỡ như chị ấy bị Khả Hàn bộ lạc Nhu Nhiên đó làm dơ bẩn sự trong sạch của chị ấy, vậy khí long mạch lập tức sẽ thiêu hủy chị ấy.
Bởi vì một khi người tôi mất đi trinh tiết thì nguyên dương không còn thuần nữa, mà chỉ có tấm thân thuần dương mới có thể dung hòa làm một thể với long tướng.
Thế nên, tôi bắt buộc tranh thủ thời gian, không thể làm lỡ mất một giây phút nào.
Tôi dẫn đội tinh kỵ điên cuồng xông lên, rất nhanh sau đó chúng tôi đã đuổi được đội hộ vệ của Khả Hàn bộ lạc Nhu Nhiên.
Khả Hàn của bộ lạc Nhu Nhiên thấy chúng tôi đã đuổi kịp, hắn lập tức hạ lệnh cho đám kỵ sĩ của hắn vây đánh bên trái và bên phải.
Còn hắn tôi thì cho A Nữ lên trên lưng ngựa rồi dắt thêm mấy tên vệ sĩ thân cận của hắn chạy thoát ra ngòai.
“A Nữ!” Tôi giận dữ thét lớn, xông lên như mãnh hổ hạ sơn, liền một phát chém chết hơn chục tên kỵ sĩ.
Đội tinh kỵ đằng sau tôi nhận được sự cổ vũ, bọn họ trở nên dũng mãnh vô đối, xông ào lên chém giết, phá tan được đội quân tinh nhuệ của Khả Hàn bộ lạc Nhu Nhiên.
Khả Hàn của bộ lạc Nhu Nhiên thất kinh, hắn tôi liều mạng quất mông ngựa chạy về phía xa.
Chúng tôi rất nhanh đã đuổi được bọn họ, tay tôi vừa giương đao lên đã chém được lưng của hắn.
Hắn hét lên thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, rồi bị chiến mã tinh kỵ của tôi giẫm nát thành bùn.
Chiến mã của hắn bị kinh sợ nên cõng theo A Nữ điên cuồng chạy đi mất.
“A Nữ! A Nữ!” Tôi vung voi ngựa quất thật mạnh vào ngựa chiến, thục mạng đuổi theo nó, tôi nhảy phốc lên trên lưng con ngựa chiến đó, nắm chặt lấy dây cương, ôm chặt lấy A Nữ.
A Nữ chính là Cao Dĩnh, lúc này chị ấy đang hôn mê bất tỉnh, trên mặc một bộ áo giáp chiến của Tiên Ti, bên eo bị cắm một con dao ngắn, máu tươi cứ thế tuôn ra.
Tôi dùng hết sức để ghì con ngựa chiến lại.
Ngựa chiến hí dài một tiếng, hai chân trước giương lên rồi dừng lại hẳn.
Tôi ôm A Nữ xuống ngựa rồi đặt chị ấy xuống, tôi hét lớn: “A Nữ! A Nữ! Chị tỉnh lại đi!”
A Nữ nhíu mày, rồi rên lên đầy đau đớn, máu chảy ra từ khóe miệng, chị từ từ mở mắt ra.
“A Nữ, chị sao rồi?” Tôi rơm rớm nước mắt: “Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Đại Hàn.” Chị ấy gắng gượng đưa bàn tay lạnh ngắt ra, run rẩy sờ khuôn mặt tôi.
Tôi nhìn thần quang của chị, toang rồi! Chị ấy sắp nghẹt thở rồi.
Chị ấy không thể mất trinh tiết ở trong giấc mơ, càng không thể chết ở trong giấc mơ, nếu không chị ấy sẽ chết thật!
Bắt buộc tôi phải gọi chị ấy tỉnh dậy, ngay lập tức!
“A Nữ, chị...” Tôi đánh mạnh vào miệng mình một cái, rồi hét lớn: “Cao Dĩnh, mau tỉnh lại!”
A Nữ sửng sốt: “Cao Dĩnh, Đại Hàn, người...”
“Tôi không phải Đại Hàn, tôi là Ngô Tranh!” Tôi vừa hét vừa nói: “Chị không phải A Nữ, chị là Cao Dĩnh! Chị mau tỉnh lại đi!”
Chị ấy bừng tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm: “Ngô Tranh... em...”
“Chị đang ở trong mơ, chị mau tỉnh lại đi!” Tôi gấp gáp: “Nếu không tỉnh lại chị sẽ mất mạng đấy!”
“Nhưng... nhưng tôi phải tỉnh dậy như thế nào?” Chị ấy hoang mang.
“Chị phải khiến mình đau.” Tôi nói: “Con người ở trong giấc mơ chỉ cần vui vẻ, hoặc đau nhói đều có thể tỉnh lại, mau!”
“Tôi... tôi không biết làm thế nào...” Chị ấy rất bất lực.
Tôi cúi đầu nhìn con dao nhỏ cắm ở eo của chị ấy, liền đưa tay ra chộp lấy, rút nó ra thật mạnh.
Máu ở eo chị ấy lập tức phun ra như suối.