“Đau không?” Tôi hỏi chị ấy.
Chị ấy lắc đầu: “Không... không đau...”
Trong lòng nghĩ tôi nói ngu rồi, một khi con người biết bản thân mình đang nằm mơ thì sẽ không có cảm giác quá đau, bây giờ phải làm thế nào?
Còn lúc này, mắt chị ấy bắt đầu không mở ra được nữa, xem ra không ổn rồi.
Tôi trầm tư giây lát, có cách rồi, tôi ra lệnh cho chị ấy: “Cao Dĩnh, chị nhìn tôi đi!”
Chị ấy gắng gượng nhìn tôi, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, không khỏi nắm chặt áo giáp trước ngực tôi.
Tôi nhìn chị ấy cười, tiếp đó ngược tay đâm phực vào ngực mình không một chút do dự.
“Ngô Tranh!” Chị ấy thất kinh thét lên, cả thân người hóa thành một thứ ánh sáng màu vàng tan biến vào trong gió.
“Khả Hàn!”
“Khả Hàn!”
”Khả Hàn!”
Đội tinh kỵ của tôi vội xuống ngựa bao vây lại, họ ôm chặt lấy tôi, khóc lóc hét lớn: “Đại Hàn! Ngài phải cố chịu đựng! Cố chịu đựng...”
Trong miệng tôi phun ra máu, mơ hồ nhìn bầu trời xám xịt trên thảo nguyên, nở nụ cười đầy vui vẻ yên lòng, rồi từ từ nhắm mắt lại...
Những âm thanh xung quanh ngày càng xa, bé lại dần rồi biến mất.
Tôi dường như đã quay lại điểm bắt đầu của cuộc đời, dường như đã hóa thành một luồng ánh sáng, một trận gió, không có niềm vui cũng chẳng còn đau thương.
Lúc này tôi cảm nhận được một luồng ấm áp, một đám ánh sáng dịu dàng màu trắng từ từ bảo vệ lấy tôi.
Trong lúc mơ màng dường như tôi đã nhìn thấy một dáng vẻ mà tôi từng quen.
Cô ấy khiến người khác rung động như vậy, xinh đẹp như vậy, thuần khiết như vậy.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, cảm thấy cô ấy rất thân quen, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra được rốt cuộc cô ấy là ai.
Cô ấy nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, hóa thành ánh sáng màu trắng rồi biến mất.
Gần như đúng lúc đó, bên tai tôi lại truyền đến tiếng khóc.
Tôi lập tức tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Cao Dĩnh khóc, chị ấy khóc đến mức sắp trở thành người làm từ nước mắt mất rồi.
Còn trận pháp trong thư phòng đã hoàn toàn biến mất.
Tôi định thần lại rồi vội đến bên Cao Dĩnh, đỡ lấy cánh tay chị ấy: “Cao Dĩnh, chị tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”
Chị ấy ngẩng đầu, đau lòng nhìn tôi: “Tại sao cậu lại tự đâm mình?”
Tôi sững lại: “Chị tỉnh rồi? Hay là... hay là tôi vẫn chưa tỉnh?”
Chị ấy ngấn nước mắt ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa hôn chặt lấy môi tôi.
Tôi lập tức ngây người.
Đây là thật sao? Hay là nằm mơ?
Hay là nhiều lần mộng trong mộng? Đây là giấc mộng thứ mấy? Trong lòng tôi rất mơ hồ không biết gì.
Cao Dĩnh không biết kỹ thuật hôn, chị ấy xúc động ôm lấy tôi, vừa hôn vừa rơi lệ.
Tôi chỉ cảm thấy cả thân người mình nóng bừng bừng, một luồng ánh sáng màu vàng phát ra từ người chị, rồi nó tiến vào trong cơ thể tôi, tiếp đó trận pháp xung quanh lập tức khôi phục trở lại.
Tôi sững lại, lúc này mới ý thức được đây không phải là mơ mà là hiện thực!
Chị ấy đã tỉnh lại!
Chúng tôi bây giờ đang hôn rất cuồng nhiệt! Tôi vội vàng buông chị ấy ra, kinh ngạc nhìn chị ấy, hơi thở vô cùng gấp gáp.
Chị ấy nước mắt chứa chan, những giọt nước mắt ấm ức, chị ấy đau lòng nhìn tôi.
“Chị... chị thực sự tỉnh lại rồi?” Tôi căng thẳng hỏi chị ấy.
Chị ấy không nói gì, sà đến ôm lấy cổ tôi, đẩy người tôi nằm trên thảm, chị lại tiếp tục hôn tôi.
Tôi ngây ngốc ra đó, ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào chị, ấy mù tịt không hiểu gì.
Tôi thậm chí còn quên việc đẩy chị ra.
Nụ hôn kéo dài.
Đột nhiên chúng tôi nghe tiếng yếu ớt của Cao tiên sinh: “Cao Dĩnh... ông nội... vẫn còn ở đây...”
Cao Dĩnh sững sờ, lúc này chị ấy mới trở nên tỉnh táo.
Tôi cũng tỉnh táo trở lại.
Hai chúng tôi ngây ra một hồi lâu rồi mới vội vã bò dậy.
Bầu không khí trong thư phòng trở nên ngại ngùng vô cùng.
Cao tiên sinh rất yếu ớt, ngài ấy nhìn hai chúng tôi: “Hai người...”
“Ông nội, cháu...” Cao Dĩnh xấu hổ, mặt đỏ chín như cà chua.
Mặt tôi nóng bừng bừng, xấu hổ đến mức hận không thể tìm được cái khe mà chui xuống.
“Cao tiên sinh... chuyện không giống như ngài nghĩ đâu!”
Bản thân tôi cũng cảm thấy câu giải thích này rất nhạt nhẽo.
Cao tiên sinh hiểu ra liền mỉm cười: “Thiếu gia, không cần giải thích... tôi là người từng trải... hiểu...”
Tôi đỏ mặt nhìn Cao Dĩnh, chị ấy không dám nhìn tôi mà nghiêng mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của tôi.
Tôi hắng giọng rồi quay lại hỏi Cao tiên sinh: “Ngài... cảm thấy thế nào rồi?”
“Cảm thấy rất mệt... không còn sức lực...” Cao tiên sinh nhìn hai chúng tôi rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, long tướng... thành công không?”
Tôi sững lại, lúc này mới nhớ đến chuyện long tướng, vội hỏi Cao Dĩnh: “Chị có cảm thấy khó chịu chỗ nào kông?”
Cao Dĩnh đỏ mặt lắc đầu.
“Đứng dậy được không?” Tôi hỏi.
Chị ấy thử đứng lên, rồi lại lắc đầu: “Chân không còn sức nữa...”
Tôi đứng dậy rồi bế chị ấy lên, quay người nói với Cao tiên sinh: “Ngài cố chịu đựng thêm một lúc, chút nữa tôi sẽ quay lại.”
Nói xong không đợi ngài ấy trả lời, tôi đã bế Cao Dĩnh ra khỏi phòng khách, đi về phía phòng ngủ.