Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 201 - Chương 201.

Chương 201. - Chương 201. -

Cao tiên sinh nhắm mắt lại, nở nụ cười yên lòng.

Đến phòng ngủ, tôi để Cao Dĩnh lên gường rồi đưa tay ra cởi áo của chị ấy.

Vừa cởi được một cái cúc, tôi đột nhiên định thần lại, vội quay người: “Ờm... chị tự làm đi, tôi cần xem lưng của chị...”

Cao Dĩnh không nói gì, mặt ửng hồng cởi áo, quay người lại rồi ôm lấy phần ngực.

“Được rồi...” Chị ấy nói nhỏ.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi quay người lại.

Đường cong của eo của chị rất đẹp, phần eo thanh mảnh, làn da trắng mềm mịn như tuyết, trông vô cùng hoàn mỹ.

Tôi không dám nghĩ nhiều, định thần lại, quan sát kỹ lưng chị ấy.

Chỉ thấy một đám ánh sáng màu vàng, nó đang thoắt ẩn thoắt hiện từ từ di chuyển dưới làn da, tựa như một con rồng vàng xinh đẹp.

Tôi trút một hơi dài, cuối cùng cũng yên tâm.

“Long tướng đã dịch chuyển sang rồi.” Tôi nói: “Bắt đầu từ bây giờ chị chính là gia chủ thực sự của Cao gia.”

Chị ấy quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ.

Trong giấc mơ, nhát dao của tôi đã làm con tim chị ấy đau đớn, vì vậy đã giúp chị ấy tỉnh lại trong trong các giấc mơ chồng giấc mơ.

Sự đau đớn này khiến chị ấy cả đời không thể quên.

Tôi tránh ánh mắt của chị ấy: “Chị mặc áo vào đi, tôi đi xem ông nội của chị.”

Tôi quay người ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi không còn long tướng nữa, trông Cao tiên sinh già đi rất rõ, cơ thể cũng không khỏe khoắn như trước nữa, làn da cũng trở nên già nua. Nhưng may mà cơ thể ngài ấy không có vấn đề gì chỉ là có chút suy nhược mà thôi.

Tôi ôm ngài ấy ra khỏi phòng khách đến phòng phía Tây, đặt ngài ấy lên chiếc giường mà trước đây Cao Văn đã ngủ ở đó.

Sau khi ra khỏi trận Thông Linh, hồi phục được vài phút thì ngài ấy đã có thể ngồi được.

“Ngài cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi.

“Không sao rồi.” Ngài ấy kéo lấy tay tôi: “Ngô Trranh thiếu gia, vất vả cho cậu rồi.”

“Việc nên làm mà.” Tôi đỏ mặt: “Cao tiên sinh, tôi và Cao Dĩnh thực sự không có gì cả... vừa nãy chị ấy vừa bị trận pháp dẫn vào trong giấc mơ chồng giấc mơ, tôi đã đi vào trong giấc mơ để cứu chị ấy, trong mơ chị ấy đã trải qua sinh ly tử biệt nên có chút kích động. Sau khi ra ngoài, có lẽ chị ấy cho rằng vẫn đang ở trong giấc mơ thế nên...”

Cao tiên sinh hiền từ nhìn tôi, ánh mắt đó giống như đang nhìn cháu rể của mình vậy.

Tôi ngượng ngùng: “Tóm lại là hiểu nhầm thôi, ngài đừng trách Cao Dĩnh, chuyện này thực sự không thể trách chị ấy...”

“Cháu gái của tôi, liệu tôi không hiểu sao?” Ngài ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Từ hôm qua đến bây giờ, mặc dù tôi hôn mê nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Những biểu hiện của Cao Quyền, Cao Văn và Cao Dĩnh, sự dụng tâm của cậu đối với tôi thì tôi đều thấy được hết. Tôi biết cậu không có ý gì khác với Cao Dĩnh, nhưng nó đối với cậu thì trong lòng tôi biết rõ...

Mặt tôi nóng bừng, không biết nên nói gì.

Ngài ấy nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Thiếu gia, cậu... có bạn gái chưa?”

“Rồi.” Tôi gật gật đầu.

“Ừ...” Ngài ấy có chút thất vọng, gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi...”

“Tôi rất yêu bạn gái của tôi, chuyện vừa nãy thực sự chỉ là hiểu nhầm.” Tôi ngập ngừng: “Cao tiên sinh, xin lỗi ngài...”

Cao tiên sinh mỉm cười: “Đừng nói như thế, cậu là vì cứu Cao Dĩnh, tôi có thể hiểu. Chuyện tình cảm là do duyên phận, Cao Dĩnh là đứa hiểu chuyện, nó sẽ không làm khó cậu đâu.”

Câu nói phía sau ngài ấy nói rất chậm, dường như có thâm ý.

Tôi hắng giọng rồi đứng dậy: “Ngài mới rời khỏi trận pháp, cơ thể rất suy nhược, thế nên cần nghỉ ngơi nhiều...”

Ngài ấy nhìn tôi đầy sâu xa, mỉm cười dịu dàng: “Được, Cao Dĩnh cần cậu, đến chỗ nó đi.”

Đến vườn, cũng đúng lúc Cao Dĩnh đi ra, chị ấy đã đi lại được rồi.

Hai chúng tôi nhìn nhau, nhưng không ai nói lời nào.

Sau khi trầm mặc vài giây, chị ấy mặt đỏ ửng đến chỗ tôi, hỏi nhỏ: “Ông nội của tôi... thế nào rồi?”

“Ngài ấy không sao.” Tôi đáp: “Để ngài ấy nghỉ ngơi đi.”

Chị ấy nhìn về căn phòng phía Tây rồi gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi có chút ngại ngùng, hắng giọng rồi bước qua người chị: “Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Cậu đi đâu?” Chị ấy hỏi.

“Thu trận pháp.” Tôi nói.

Chị ấy do dự một chút rồi đi theo tôi.

Tôi đi đến thư phòng, bấm ngón tay thu trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược, tiếp đó bắt đầu thi trận Thông Linh.

Cao Dĩnh đến cửa ra vào, lặng lẽ nhìn tôi.

Thu xong trận pháp, tôi đứng dậy nhìn chị ấy cười: “Không sao rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Chị ấy bước đến bên tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy sâu sa.

“Tôi biết trong lòng chị có tôi.” Tôi nhìn chị ấy: “Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, chị không hề thực sự thích tôi. Bây giờ đã xử lý xong chuyện rồi, ngày mai tôi sẽ đi, chị cũng bắt đầu cuộc sống mới đi. Cao Dĩnh, đừng để ảo giác đó ảnh hưởng đến chúng ta, được không?”

Chị cười bất lực, đôi mắt ngấn lệ: “Thực sự chỉ là ảo giác sao?”

“Thật sự.” Tôi rất điềm tĩnh: “Tôi biết lòng mình, tôi có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy.”

Chị ấy cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.

Bình Luận (0)
Comment