Tôi nhìn kim quang ở trong bàn tay, suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không có được lời giải thích.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười.
Âm thanh đó rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không phát ra hiện được, nếu như đổi lại của tôi trước đây thì hoàn toàn không thể nghe thấy.
Nhưng bây giờ tôi có kim quang này, tôi có thể nghe thấy được, hơn nữa nghe được rất rõ ràng.
Đó là tiếng cười của một cô gái, dường như cô ấy biết được suy nghĩ của tôi, vậy nên cô ấy cười.
Tôi không nghĩ ngợi gì, vội xuống giường, chạy ngay đến mở cửa.
Quả nhiên dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy bóng hình một cô gái.
Cô ấy mặc một chiếc áo lông vũ màu vàng sữa, mặc chiếc quần màu trắng, tóc dài ngang vại, trên tai trái đeo ba chiếc khuyên tai, cô ấy vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức không thể diễn tả được.
Nói như vậy đi, tôi chưa từng gặp được cô gái nào đẹp như thế.
“Rốt cuộc cô là ai?” Tôi hỏi.
“Ngô Tranh...” Cô ấy nhìn tôi, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
“Rốt cuộc cô là ai?” Tôi lại hỏi.
“Về sau cậu sẽ biết.” Cô ấy mỉm cười: “Chăm chỉ tu luyện, thời cơ đến tôi sẽ tìm cậu.”
Cô ấy quay người rồi đi mất.
“Cô đợi đã!”
Tôi đuổi vào tận vườn thì không thấy cô ấy đâu nữa.
Thần Túc Thông(*)?
(*) Thần Túc Thông là năng lực thần thông hoặc tác dụng vô ngại của các hành vi thuộc về thân, bao gồm những việc như bay được và tàng hình. Là một trong sáu thần thông (lục thần thông).
Tôi bắt đầu mơ hồ không hiểu gì.
Nhìn cô ấy có vẻ chỉ mười tám, mười chín tuổi, độ tuổi như vậy đã có được Thần Túc Thông rồi?
Lẽ nào cô ấy thực sự là thần tiên?
Tôi nhìn tay mình, trong đêm tối kim quang lại hiển hiện lên.
“Lẽ nào mình vẫn chưa tỉnh?” Tôi lẩm bẩm một mình: “Vẫn trong giấc mơ của Cao Dĩnh sao?”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi quay người quay về phòng.
Có duyên gặp gỡ thì không cần suy nghĩ nhiều, có duyên gặp lại thì phải tùy duyên, nghĩ nhiều cũng không có ích gì, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Tôi quay lại trên giường, lấy điện thoại gọi điện cho Khả Nhi.
“Alo, thiếu gia...” Khả Nhi buồn ngủ như con mèo con vậy, vừa ngáp vừa hỏi: “Lần này gửi đi gì vậy? Quần áo? Hay là bao?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi đang ở khách sạn, cách cậu khoảng 5km.” Cô lại ngáp cái nữa, rồi khịt khịt mũi, giọng nói lúc này bỗng trở nên có tinh thần: “Cậu có gì dặn dò!”
Tôi cười bình thản: “Mười giờ sáng mai đến đón tôi, chúng tôi về nhà.”
“Làm xong việc rồi hả?” Khả Nhi hỏi.
“Ừ, làm xong rồi.” Tôi trút một hơi dài, mỉm cười vươn vai một cái: “Muốn ăn thịt nhúng.”
Khả Nhi cười: “Ok, trưa ngày mai tôi mời cậu!!”
“Được.” Tôi cười: “Ngủ thôi.”
“Ừ!” Cô cười hê hê: “Thiếu gia, tôi yêu cậu!”
“Tôi cũng yêu cậu!”
Tôi cười rồi tắt điện thoại đi.
Buông điện thoại xuống, cơ thể và tâm trí của tôi đã được thư giãn.
Tôi đắp chăn lên, mỉm cười hạnh phúc, rồi nhắm mắt lại.
Buổi trưa ngày thứ hai, người của Cao gia đều đến đây.
Trong số bọn họ, có người nhận được điện thoại của Cao tiên sinh vào tối qua, nên họ đã vội đi trong đêm để đến đây, như vợ chồng Cao Thạch, vợ chồng Cao Mẫn, có cả Cao Long. Còn có người chưa hề rời khỏi Thượng Kinh, như Cao Quyền, Cao Văn và một số người thân tín mà Cao tiên sinh dẫn theo trước đây.
Sau khi mọi người đến đông đủ, dưới sự chứng kiến của tôi, Cao tiên sinh tuyên bố gia quy mới, và chính thức truyền vị trí gia chủ cho Cao Dĩnh trước mặt mọi người.
Từ giây phút này trở đi, Cao Dĩnh không còn là Cao Dĩnh nữa, tên của chị ấy là Cao Ngân Long.
Còn Cao tiên sinh sẽ dùng lại tên cách đây năm mươi năm Cao Gia Sinh.
Sau khi nghi thức truyền vị kết thúc, tôi đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi về nhà.
Cao tiên sinh muốn giữ tôi lại cùng ăn bữa cơm, lại còn kiên quyết tự mình tiễn tôi về Thông Châu, nhưng tôi đều chối khéo.
Lý do của tôi rất đơn giản, quy tắc của Ngô Gia là sau khi làm xong việc thì không thể ăn cơm của nhà vật chủ, buổi trưa tôi đã hẹn bạn rồi, thế nên không thể làm phiền Cao gia nữa.
Cao tiên sinh thấy tôi nói như vậy, ngài ấy chỉ có thể đồng ý.
Cao Dĩnh rất điềm tĩnh, trong cả quá trình chị ấy không nói với tôi một lời nào.
Chị ấy không hề giận tôi, chỉ là chị ấy vẫn chưa thoát ra được, thế nên chị ấy cố ý tỏ ra điềm tĩnh.
Tôi hiểu ý của chị ấy, thế nên tôi không hề bận tâm.
Cuối cùng, trong sự niềm nở quây quần của mọi người ở Cao gia, tôi đến cửa ngoài rồi lên xe của Khả Nhi.
Giây phút tôi bước lên xe, đôi mắt của Cao Dĩnh lấp lánh nước mắt.
Tôi nhìn chị ấy cười: “Tôi đi đây.”
Chị ấy nước mắt lưng tròng, gật gật đầu.
Tôi mỉm cười với Cao Quyền và Cao Văn, rồi kéo cửa sổ xe lên, bảo Khả Nhi: “Đi thôi.”
“Ừ.” Khả Nhi gật gật đầu.
Chiếc xe địa hình từ từ chuyển động, nó đưa chúng tôi rời xa nơi đây.
Trên đường, Cao Dĩnh gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ một câu rất đơn giản: “Cảm ơn cậu.”
Tôi gửi lại cho chị ấy một biểu tượng cái ôm.
Chị ấy cũng gửi lại tôi như vậy.
Tôi cười, buông điện thoại xuống rồi trút một hơi dài.