“Thiếu gia, hai người ngủ với nhau chưa?” Khả Nhi hỏi.
Tôi ngây ra: “Gì cơ?”
“Cô gái khóc khi nãy ấy, hai người ngủ với nhau chưa?” Khả Nhi nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng nói luyên thuyên.” Mặt tôi đỏ ửng: “Ngủ cái gì mà ngủ, tôi đi là việc cho chị ấy, cậu nghĩ cái quỷ gì vậy?”
“Không phải chứ?” Cô cố ý nhìn tôi với vẻ quái dị: “Cô nương đó xinh đẹp, ngực to eo nhỏ mông cong như thế, cậu ở với cô ấy hai ngày hai đêm rồi, lẽ nào lại không làm à?”
“Nếu làm thì tôi làm cậu trước!” Tôi điềm tĩnh nói.
“Ha ha ha ha...” Khả Nhi cười: “Thiếu gia tiến bộ nhanh quá! Lên tay rồi đấy!”
Tôi nhìn cô rồi thở dài bất lực: “Sớm muộn cậu cũng dạy hư tôi...”
Khả Nhi cười đắc ý: “Đi ăn cơm thôi!”
Cô đạp ga một cái, chiếc xe địa hình gầm rú phóng về phía trước.
Chuyện của Cao gia đã xử lý xong rồi, tôi lại quay về cuộc sống của mình.
Cảm giác này thật thích.
Buổi trưa, chúng tôi ăn thịt dê nhúng của một quán thịt nhúng ở ngoài Tiền Môn.
Lúc đang ăn thì Quách Chính lại gọi điện thoại đến.
Tôi cầm lên xem, vội buông đũa xuống.
“Ai vậy thiếu gia?” Khả Nhi hỏi.
“Cha của Tiểu Quân.” Tôi nói: “Mấy hôm trước Quách Thần Long đến nhà tôi gây chuyện thì bị nện cho, có lẽ ông ta tìm để tôi tính sổ.”
“Đậu mòe!” Khả Nhi buông đũa xuống bộp một cái: “Gây chuyện? Anh ta gậy chuyện gì? Lấy ơn báo oán? Qua cầu rút ván?”
“Bọn họ không đồng ý tôi và Tiểu Quân ở bên nhau.” Tôi nói: “Thế nên ngày hôm đó Quách Thần Long đến giở trò vô lại ở nhà tôi.”
“Cậu đưa cho tôi, để tôi nói chuyện với ông ta!” Khả Nhi bốc hỏa.
“Cậu đừng lên tiếng.” Tôi nhìn một cái rồi bắt máy: “Alo? Quách tiên sinh.”
“Thiếu gia, hai ngày nay tôi đã gọi cho cậu mấy lần rồi, lúc thì không nghe, lúc thì tắt máy, cậu đang bận gì à?” Ông ta hỏi mập mờ.
“Đúng, tôi bận.” Tôi dịu dàng nói: “Chú có chuyện gì à?”
“Có chút việc, chuyện liên quan đến con gái của tôi, cả chuyện con trai của tôi nữa.” Ông ta lạnh lùng nói: “Thiếu gia, cậu làm việc cho tôi, chúng tôi đã trả tiền thù lao theo quy định, không thiếu của cậu chứ?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu lại dụ dỗ con gái của tôi?”
Tôi nhíu mày: “Dụ dỗ? Quách tiên sinh, tôi và Tiểu Quân thật lòng yêu nhau, đây không phải ai dụ dỗ ai cả.”
“Ha ha, thật lòng yêu nhau sao?” Ông ta cười lạnh: “Cậu mười tám tuổi, nó hai mươi ba tuổi, kém nhau tận năm tuổi, cậu nói với tôi hai người thật lòng yêu nhau? Được, cho dù hai người thật lòng, vậy thì đã làm sao? Con gái của tôi là cành vàng lá ngọc, còn cậu thì sao? Cậu có bản lĩnh hơn nữa thì cũng chỉ là thầy phong thủy mà thôi, xứng với con gái tôi không?”
Tôi trầm mặc một hồi, rồi hắng giọng: “Chú là cha ruột của Tiểu Quân, tôi không tranh cãi với chú, tiếp tục nói chuyện của Quách Thần Long đi.”
Nhắc tới Quách Thần Long, Quách Chính bỗng đùng đùng nổi giận: “Cậu còn dám dám nhắc đến à? Con trai của tôi đến chỗ cậu muốn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cậu, mà cậu lại sai người đánh nó! Ngô Tranh, cậu có ý gì vậy? Cậu cho rằng biết một chút phong thủy thì có thể bắt nạt con trai tôi sao?”
“Ôn hòa nhã nhặn?” Tôi cười khinh miệt: “Anh ta nói như vậy à? Anh ta thật sự nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với tôi sao?”
“Lẽ nào không phải vậy?” Ông tôi cười lạnh: “Ngô Tranh à Ngô Tranh, tôi tưởng cậu là một đứa trẻ hiểu chuyện, không ngờ cậu lại ấu trĩ đến thế! Lại vì một câu nói không thuận tai liền sai người đánh con trai tôi! Cậu rất yêu Tiểu Quân đúng không?”
“Vậy chú muốn sao?” Tôi hỏi.
“Tôi muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi!” Ông ta phẫn nộ nói.
“Được, đòi lại như thế nào?” Tôi hỏi: “Tìm người đánh tôi một trận? Hay là tự tay đánh tôi một trận.”
“Quách gia chúng tôi là người biết nói đạo lý, chúng tôi không đánh cậu. Bởi vì nói thế nào đi nữa thì cậu cũng từng cứu cháu trai của tôi.” Ông tôi nói: “Tôi chỉ có hai điều kiện. Một là cậu và Tiểu Quân chia tay, cậu ra một cái giá, muốn bao nhiêu tôi cho cậu bấy nhiêu! Thứ hai, xin lỗi con trai tôi, nhất định phải gặp mặt xin lỗi, thành khẩn xin lỗi, cậu đồng ý hai điều kiện này, tôi sẽ coi chuyện này chưa từng xảy ra, về sau chúng tôi là bạn! Nếu như cậu không đồng ý, hừ…”
“Chú nói tiếp.” Tôi cầm đũa lên ăn một miếng thịt: “Nếu tôi không đồng ý thì sẽ có hậu quả gì? Tìm người đánh cho tôi tàn phế?”
“Ha ha, vậy không đến mức đó.” Ông ta cười lạnh: “Nghe Tiểu Long nói Đường Tư Giai người thân tín của Đỗ Lăng là tình nhân của cậu, đúng chứ? Ha ha, cậu ôm lấy chân của Đỗ Lăng thì tôi đâu dám làm gì cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi là người họ Quách không dễ bắt nạt đâu! Tôi đã điều tra rõ rồi, quê của cậu ở trấn Nam Hà của Thương Châu, nếu như cậu không đồng ý với điều kiện của tôi thì ngày mai tôi sẽ đi tìm cha mẹ cậu, để nói lý lẽ với họ! Tôi phải khiến cho mọi người ở quê cậu đều biết người của Ngô gia các người vô đức vô hạnh, cậy mình biết phong thủy mà đi bắt nạt người, dụ dỗ con gái của tôi lại còn đánh con trai tôi, tôi phải cho người trên giang hồ cùng bàn cái lý này!”