Tôi không nói gì, tạch một tiếng, chiếc đũa bị tôi bẻ gãy.
Khả Nhi nhìn thấy vội hỏi: “Thiếu gia, ông ta nói gì vậy?”
Tôi nhìn cô một cái rồi hít một hơi thật sâu, nói với Quách Chính: “Quách tiên sinh, Dương Sảnh Nhi tiểu thư đang ở bên cạnh chú đúng không?”
Quách Chính sững lại: “Ờm... cái này không liên quan đến cậu!”
“Chú đưa điện thoại cho chị ta, tôi có vài lời muốn nói với chị ta.” Tôi nói.
“Cậu muốn làm gì?” Quách Chính cảnh cáo.
“Đưa cho chị ta!” Tôi lạnh lùng nói.
Quách Chính do dự một lúc rồi đưa điện thoại cho Dương Sảnh Nhi: “Cậu ta... cậu ta nói muốn nói chuyện với con.”
Dương Sảnh Nhi đón lấy điện thoại: “Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Các người làm như vậy, chẳng qua chỉ vì muốn ép Tiểu Quân, muốn có được cổ phần của cô ấy.” Tôi cười lạnh: “Tôi cũng có hai yêu cầu, chị nghe rõ cho tôi. Thứ nhất, không được làm phiền đến người nhà cha mẹ tôi, chuyện tôi làm tôi tự gánh, thứ hai, chị vừa vừa phải phải thôi, đừng xúi giục chồng của chị với cha chồng chị bắt nạt Tiểu Quân. Nếu như chị nghe lời, đồng ý với hai điều kiện này thì tôi coi như cha chồng chị chưa từng nói gì, nếu như không đồng ý...”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cười bình thản: “Chị có tin tôi cho Dương gia của chị người chết nhà tan không...”
Dương Sảnh Nhi trầm mặc rất lâu, lo sợ nuốt nước bọt cái ực: “Biết... biết rồi...”
Tôi tắt điện thoại rồi đặt sang một bên, thở phào một hơi, rồi vẫy tay với người phục vụ: “Xin chào, chị mang đến giúp tôi một đôi đũa khác.”
“Dạ được.” Chị phục vụ quay người đi lấy đôi đũa mới rồi mang đến cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi đón lấy đôi đũa rồi tiếp tục ăn.
Khả Nhi sửng sốt nhìn tôi, cô không ăn gì cả.
“Sao vậy?” Tôi nhìn cô: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy?”
“Vừa nãy cậu ngầu quá!” Cô nói: “Đối với những loại qua cầu rút ván, vong ân bội nghĩa, phải đối phó như vậy!”
“Bọn họ bắt nạt tôi thì cũng chẳng sao.” Tôi dịu dàng nói: “Nhưng bắt nạt cha mẹ tôi, bắt nạt Tiểu Quân thì tôi tuyệt đối không cho phép!”
Tôi nhìn cô một cái: “Còn cả cậu nữa, ai bắt nạt cậu thì tôi cũng không cho phép”
Khả Nhi cười vui vẻ yên lòng, gật gật đầu: “Ừ, ai dám bắt nạt thiếu gia, tôi cũng không để yên!”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Ăn đi.”
“Ừ!” Cô gật gật đầu.
Khả Nhi gắp cho tôi ít thịt dê, bỗng cô nhớ ra: “Thiếu gia, người Quách gia biết được bản lĩnh của cậu thì có lẽ họ không dám là càn, nhưng Dương Sảnh Nhi không biết bản lĩnh của cậu, nếu như qua mấy ngày chị ta lại nuốt lời, giở trò mánh khóe với cậu, vậy phải làm sao?”
Tôi không hoang mang lo sợ, uống mội ngụm nước ngọt: “Trong một tháng, chị ta không dám đâu, sau một tháng thì chị ta không kịp cầu xin tôi nữa là, lại còn giám giở trò với tôi sao?”
“Ý của cậu là?” Khả Nhi không hiểu.
“Không cần hỏi nhiều.” Tôi nói: “Qua tết xong thì cậu sẽ hiểu.”
Khả Nhi suy nghĩ rồi gật gật đầu: “Ừ.”
Tôi cười bình thản, rồi tiếp tục ăn.
Lúc này điện thoại của tôi lại reo lên.
Lần này là Đường Tư Giai gọi đến.
Tôi vội nghe máy: “Alo?”
“Ngô Tranh, có phải em đang làm việc không?” Chị hỏi.
“Em vừa làm xong.” Tôi đáp.
“Ừ, có mệt không?” Chị hỏi.
“Vẫn ổn.” Tôi cười: “Sao thế chị?”
Chị dường như đang do dự: “Ừ... không sao, em nghỉ ngơi vài ngày đi đã, mấy hôm nữa nói sau.”
“Sao chị ấp a ấp úng thế?” Tôi nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì...” Chị nói: “Chỉ là giám đốc Đỗ muốn hẹn gặp em.”
“Đỗ Lăng?” Tôi nhìn Khả Nhi: “Chị ấy xảy ra chuyện à?”
“Chị ấy có một người bạn, hai vợ chồng họ mấy ngày nay đều nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, khiến cho tinh thần của họ bất ổn.” Đường Tư Giai nói: “Hai ngày trước giám đốc Đỗ nhờ chị hỏi em xem em có tiện không, ngày nào có thể gặp mặt. Vừa nãy chị ấy lại hỏi đến chuyện này, chị nói có thể em đang bận, nên chưa chắc có thời gian. Chị ấy nói ngày mai người bạn đó sẽ đi ra nước ngoài, nói nhờ chị gọi điện thoại hỏi em. Nếu như em tiện thì mời chúng tôi đến Đỗ gia cùng nhau ăn bữa cơm.”
Chị ngập ngừng: “Em vừa làm việc xong, nhất định sẽ rất mệt. Như vậy đi, em cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đã. Chị sẽ nói với chị ấy là em bận quá, qua mấy ngày nữa mới có thời gian.”
“Như vậy có phù hợp không?” Tôi hỏi: “Chị đã lùi lại rất nhiều ngày rồi, giám đốc Đỗ rất thông minh, chị ấy không thể nhìn ra ý nghĩ của chị sao?”
“Không sao, chị đi giải thích với chị ấy.” Chị nói.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Không sao, chị đến đón em đi.”
“Thực sự ổn chứ?” Đường Tư Giai: “Em không nghỉ ngơi hai ngày sao?”
“Giải một giấc mộng mà thôi, không thành vấn đề.” Tôi nói: “Giúp chị giải quyết lời nhờ vả đó đã, sau đó em sẽ nghỉ ngơi.”
Đường Tư Giai thở phào nhẹ nhõm: “Được, em gửi cho chị định vị, chị lập tức tới đón.”
“Vâng.” Tôi tắt điện thoại.
Khả Nhi nhìn tôi đầy tò mò: “Thiếu gia, chuyện gì vậy?”
Tôi gửi định vị cho Đường Tư Giai rồi đặt điện thoại xuống, mỉm cười với Khả Nhi: “Không sao, ăn đi.”