Hơn 2 giờ chiều, chúng tôi tới biệt thự của Đỗ gia ở núi Tiểu Thang, gặp hai người bạn của Đỗ Lăng.
Đó là một cặp vợ chồng, chồng là Dương Khải, hơn 30 tuổi, người bừng bừng khí thế, vợ tên Trần Tư Tư, 25 tuổi, vóc người rất tốt, là một mỹ nữ.
Đỗ Lăng giới thiệu họ xong, lại giới thiệu tôi: “Vị này là Ngô Tranh thiếu gia, thầy phong thủy giỏi nhất Thượng Kinh.”
Tôi có chút lúng túng, ho khan: “Giám đốc Đỗ, tôi…”
Trần Tư Tư lễ phép cười với tôi: “Thiếu gia chào cậu, hay nghe giám đốc Đỗ nhắc đến cậu, nói cậu mặc dù trẻ tuổi, nhưng bản lĩnh rất lớn. Hôm nay được gặp, quả thật trẻ tuổi!”
Dương Khải không lên tiếng, quan sát tôi một hồi, ánh mắt tỏ rõ vẽ khinh thị.
Có thể anh ta cảm thấy, tôi chỉ như học sinh cấp hai, coi như hiểu chút phong thủy, còn có thể giỏi đến mức nào.
Tôi cũng không ngại, tục nhân chỉ nhìn bề ngoài, anh ta nghĩ như vậy rất bình thường.
Nói chuyện một lúc, Đỗ Lăng mời chúng tôi vào phòng khách ngồi, sai người mang trà lên.
Dì quản gia tự mình tới rót trà cho chúng tôi, cười khẽ với tôi: “Thiếu gia, lại gặp cậu rồi.”
Tôi đứng lên, nhận bằng hai tay: “Cảm ơn dì.”
“Cậu khách sáo rồi, mau ngồi đi.” Dì quản gia nói.
Lúc này tôi mới ngồi xuống
Dương Khái và Trần Tư Tư liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, tựa như họ cảm thấy, tôi khách khí với quản gia Đỗ gia như vậy làm họ kinh ngạc.
Có lẽ bọn họ nghĩ tôi là khách quý của Đỗ gia, không cần thiết phải tôn trọng một người làm như vậy.
Tôi không thèm để ý bọn họ thấy thế nào, khi trước tới, dì quản gia chăm sóc tôi cẩn thận, tôi tôn trọng bà là lẽ đương nhiên. Còn hai vợ chồng này, họ thích nghĩ sao thì nghĩ.
Đỗ Lăng uống một ngụm trà, buông cốc xuống, nói với tôi: “Ngô Tranh, mục đích tôi mời cậu tới Đường Tư Giai đã nói với cậu rồi chứ?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Được, vậy thì phiền cậu.” Đỗ Lăng nhìn Trần Tư Tư: “Tư Tư, em kể giấc mộng đó cho thiếu gia đi.”
“À, vâng.” Trần Tư Tư nhìn Dương Khải, lại nói với tôi: “Là thế này, gần đây, chúng tôi luôn mơ thấy một người đến phòng ngủ chúng tôi đánh mạt chược, hắn ta mặc quần áo trắng, mắt xanh nanh vàng, đầu lưỡi đỏ lòm dài ngoằng, vô cùng đáng sợ!”
Chị ấy khoa chân múa tay với tôi.
“Đánh mạt chược?” Tôi giật mình: “Một mình hắn ta đánh? Hay chơi cùng mọi người?”
“Một mình hắn ta đánh.” Trong lòng chị ấy vẫn còn sợ hãi: “Liên tục nhiều ngày đều nằm mơ thấy hắn, hơn nữa cả tôi và chồng đều mơ thấy.”
Tôi nhìn Dương Khải, lại hỏi Trần Tư Tư: “Chỉ đánh mặt chược.”
“Phải.” Chị ấy gật đầu: “Cứ đánh cứ đánh, không nói câu nào. Chúng tôi bị dọa đến tỉnh lại nhiều lần, nhưng sau khi tỉnh lại nhìn, hắn ta vẫn ở đó đánh mạt chược! Cứ như vậy mơ đi mơ lại, đến tận khi trời sáng mới có thể tỉnh lại.”
“Mơ đi mơ lại?” Tôi nhíu mày, hỏi Dương Khải: “Một mộng nhiều lần?”
“Phải!” Dương Khải nói: “Đáng sợ nhất là, dù chúng tôi đổi phòng ngủ, hắn ta cũng đổi phòng đánh. Tới khách sạn cũng không được, một khi đã ngủ là hắn tới. Sau đó sẽ rơi vào ác mộng, lúc tỉnh lúc mê, tỉnh lại hắn ta còn ở đó, tôi thử mắng, thử đánh cũng vô dụng. Mắng thì hắn không để ý, đánh cũng không lại, hắn chỉ như cái bóng, sờ cũng không tới!”
Nói đến đây, anh ta khẩn trương nuốt nước miếng, nhìn Trần Tư Tư: “Hai người chúng tôi đã nhiều ngày không ngủ ngon, cũng không biết vì sao, rõ là ngủ không ngon, nhưng tinh thần ngày hôm sau vẫn tốt. Chúng tôi tìm người đến xem, hòa thượng đạo sĩ gì đó đều tìm tới, mỗi người nói một kiểu, trên người mang bùa, nhưng cứ tối là nằm mơ thấy.”
“Chúng tôi cũng đã gặp bác sĩ tâm lý.” Trần Tư Tư nói: “Người ta nói do chúng tôi áp lực quá lớn, cơ thể rơi vào tình trạng rối loạn chứng năng, đề nghị chúng tôi ra nước ngoài du lịch, thay đổi không khí, xem có khá hơn không. Vừa lúc chúng tôi cũng muốn hợp tác với chị một hạng mục nên đã tới Thượng Kinh, định ở mấy ngày, bàn chuyện làm ăn xong sẽ ra nước ngoài du lịch.”
“Vậy mấy ngày ở Thượng Kinh có nằm mơ thấy người nọ không?” Tôi hỏi.
“Vẫn mơ thấy!” Hai vợ chồng đồng thanh.
Tôi nhìn sang Đỗ Lăng: “Giám đốc Đỗ, mấy ngày nay họ ở đâu?”
“Ở đây.” Đỗ Lăng nói: “Nhà chúng tôi có rất nhiều đồ trừ tà, còn có cả trận pháp phong thủy, không thứ tà môn gì có thể đi vào. Cho nên tôi mới thấy lạ, sao bọn họ còn có thể mơ thấy giấc mộng như vậy. Nên tôi mới nhờ Đường Tư Giai hẹn cậu, mời cậu tới xem một chút.”
Tôi gật đầu, nhìn mi tâm Trần Tư Tư và Dương Khải, thần quang của họ đầy đủ, không nhìn ra điều gì dị thường.
Thần quang vợ chồng nhà này vô cùng đủ, nhìn bề ngoài không có vấn đề, nhưng mấy ngày nay đều ngủ không ngon, thần quang sao vẫn có thể đủ như vậy, có vấn đề.
Thấy tôi yên lặng không nói, Dương Khải dò hỏi: “Thiếu gia, người chúng tôi mơ thấy, rốt cuộc là thứ gì?”
“Là quỷ sao?” Trần Tư Tư hỏi.
Tôi hơi trầm tư, đứng lên, đến bên người Dương Khải: “Nhắm mắt lại.”
Anh ta nhất thời sửng sốt, nhìn Đỗ Lăng.