Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 207 - Chương 207. Phong Hồn Tế

Chương 207. Phong Hồn Tế Chương 207. Phong Hồn Tế

Đỗ Lăng tỏ ý cứ làm theo lời tôi nói đi.

Dương Khải hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Tôi lấy tay đè mi tâm anh ta lại, dùng nội khí tìm tòi, lại thấy mi tâm anh ta vô cùng ấm áp, kinh lạc thông suốt, không có gì dị thường.

Tôi nghĩ một lúc, lại bảo Trần Tư Tư: “Trần tiểu thư, chị đứng lên đi.”

“À, được!” Trần Tư Tư đứng lên.

Tôi đưa tay nắm lấy eo chị, lòng bàn tay vòng đến huyệt mệnh môn sau lưng.

Dương Khải nhíu mày đứng lên: “Cậu làm gì?”

“Dương Khải!” Đỗ Lăng nhíu mày.

Trần Tư Tư cũng nhướng mắt với anh ta, bảo anh ta đừng không lễ phép như vậy.

Dương Khải rất không vui nhìn tôi, ngồi xuống.

Tôi không để ý thái độ của anh ta, dùng nội khí dò trong cơ thể chị một vòng, sau đó buông chị ra, nghi ngờ nhìn, quay lại ngồi xuống cạnh Đường Tư Giai.

“Sao rồi?” Đỗ Lăng hỏi tôi.

“Họ không trúng tà.” Tôi nói: “Nhưng giấc mộng đó cũng không phải tình cờ.”

“Vậy rốt cuộc là thứ gì?” Dương Khải hỏi.

“Một giấc mộng lặp đi lặp lại, có ba khả năng.” Tôi nói: “Một là nguyên thần linh động, cảm nhận được sự ám chỉ về mặt nào đó, hai là có linh thể báo mộng, truyền đạt tin tức. Bây giờ xem ra, vấn đề của hai người không nằm trong hai loại này.”

“Còn một loại nữa?” Trần Tư Tư hỏi: “Là gì?”

“Đúng vậy.” Đỗ Lăng cũng hỏi: “Loại thứ ba là gì?”

“Loại thứ ba, chính là có người muốn dùng tà thuật hại hai người, cụ thể, là tà thuật trên phương diện phong thủy.” Tôi nói: “Nếu như là trường hợp này, các người đeo bùa không hiệu quả, đổi nơi ở cũng vô ích. Chỉ cần không giải quyết được vấn đề phong thủy, giấc mộng đó sẽ theo hai người như hình với bóng.”

“Tà thuật?” Dương Khải nhìn Trần Tư Tư: “Có người dùng tà thuật hại chúng ta?”

Trần Tư Tư do dự: “Thiếu gia, cậu biết đây là tà thuật gì không?”

“Tôi cũng biết đại khái.” Tôi nhìn bọn họ: “Chỉ có điều…”

“Có điều gì?” Dương Khải hỏi.

Tôi bình tĩnh cười: “Chỉ có điều lời tôi nói ra, hai người chưa chắc đã chấp nhận được.”

“Cậu nói thử xem.”

Tôi do dự, nhìn Đường Tư Giai, lại nhìn Đỗ Lăng: “Thật sự để tôi nói?”

“Không sao hết, cứ nói thẳng.” Đỗ Lăng nhìn tôi.

Tôi gật đầu: “Được, nếu giám đốc Đỗ đã nói vậy, vậy tôi nói. Ác quỷ áo trắng đánh mạt chược trong giấc mơ của hai người, mạt chược vốn có 4 người đánh, một người đánh mạt chược, ý nói còn thiếu ba người. Người nọ có tướng ác quỷ, ác quỷ Cấn Thổ, có thể phong tỏa phong ấn ác quỷ vào phòng ngủ, mục đích là để phong hồn đoạt phách(), giấc mộng này không phải ám chỉ, càng không phải truyền đạt, đây là một loại vu thuật, gọi là phong hồn tế().”

(*) phong ấn, đoạt đi hồn phách.

(*) Phong hồn tế: phong ở đây có nghĩa là niêm phong, hồn là linh hồn, chữ tế có ý nghĩa như cũng tế, ám chỉ một loại nghi thức, cúng tế để phong ấn hồn phách.

Tôi nhìn hai người bọn họ: “Hai người, bị mưu hại.”

“Phong hồn tế…” Trần Tư Tư ngây ngẩn.

Dương Khải sắc mặt rất khó nhìn, anh ta nuốt nước miếng hỏi tôi: “Vậy… có thể phá giải không?”

“Phong hồn tế là vu thuật, cũng là thuật trấn yểm, tất nhiên có thể phá giải, chỉ là tà thuật này vô cùng độc ác, phá giải có chút khó khăn.” Tôi nhìn anh ta: “Hơn nữa, việc này liên quan đến một bí mật của anh.”

“Bí mật của tôi?” Anh ta không hiểu: “Bí mật gì?”

“Bí mật về thân thế của anh.” Tôi nói.

“Thân thế của tôi?” Anh ta không hiểu: “Cậu có ý gì?”

“Hai người biết ác quỷ áo trắng mà hai người nằm mơ thấy là ai không?” Tôi hỏi.

Anh ta lắc đầu, hỏi lại: “Là ai?”

“Là cha hai người.” Tôi nói: “Mộ phần của ông ấy, bị người ta đào ra.”

Trần Tư Tư nhíu mày: “Cậu nói là ai?”

“Cha anh ta.” Tôi nhìn chị ấy: “Cha chồng chị.”

Dương Khải ầm một tiếng tức giận, chỉ vào mũi tôi, tức giận run lên.

Thấy anh ta như vậy, Đường Tư Giai vẫn một mực im lặng đột nhiên đứng lên chất vấn Dương Khải: “Dương tiên sinh, anh làm gì vậy?”

Đỗ Lăng cũng nhíu mày: “Dương Khải, cậu làm gì?”

Dương Khải nhìn chị ấy, cười lạnh: “Giám đốc Đỗ, đây chính là phong thủy đại sư lợi hại nhất Thượng Kinh mà chị nói? Hừ hừ…”

Đỗ Lăng đứng lên: “Cậu có ý gì?”

“Cậu ta là một tên lừa gạt.” Dương Khải tức giận nói: “Cái gì mà mộ phần cha em bị đào lên? Cha em vẫn đang sống, lấy đâu ra mộ phần?”

Đỗ Lăng ngẩn ra, nhìn tôi: “Chuyện này…”

Trần Tư Tư cũng mặt lạnh đứng lên: “Cha mẹ chồng em mới du lịch nước ngoài về, bây giờ đang ở Tây Kinh.”

Tôi bình tĩnh cười, không giải thích.

“Nể mặt giám đốc Đỗ, tôi không cho cậu một trận.” Dương Khải chỉ mặt tôi, hung tợn nói: “Cậu cút ngay cho tôi! Cút!”

“Được!” Tôi gật đầu: “Vậy tôi đi.”

Tôi xoay người ra ngoài.

“Ấy Ngô Tranh!” Đường Tư Giai quay đầu nhìn đôi vợ chồng, ngực tức giận phập phồng: “Các người… các người thật quá đáng!”

Chị xoay người đuổi theo tôi.

Đỗ Lăng lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng, đi theo ra khỏi phòng khách.

Trần Tư Tư nhất thời sửng sốt, nhìn Dương Khải: “Chồng ơi, không lẽ chúng ta trách nhầm cậu ấy.”

“Nói bừa!” Dương Khải gầm thét: “Cha anh chết hay chưa anh còn không biết sao? Tên nhóc kia vốn là một tên lừa gạt! Lừa gạt!”

Anh ta cố ý hét về phía tôi.

Bình Luận (0)
Comment