Tôi không để ý, đi thẳng ra khỏi biệt thự của Đỗ gia.
Ra ngoài, Đường Tư Giai đuổi kịp tôi, kéo tay lại: “Ngô Tranh, em đừng nóng…”
Tôi cười với chị: “Không sao, chị lái xe đưa em về đi.”
“Nhưng…”
Đường Tư Giai chưa dứt lời, Đỗ Lăng đã đi ra.
Chị ấy đi đến bên cạnh tôi, nhìn Đường Tư Giai, lại nhìn tôi nói: “Ngô Tranh, cậu đừng nóng giận, coi như nể mặt tôi.”
“Tôi không giận.” Tôi bình tĩnh cười: “Có điều bữa cơm này, có lẽ phải để hôm khác.”
Đỗ Lăng bất đắc dĩ thở dài, bảo Đường Tư Giai: “Em đi lấy xe, chị nói với Ngô Tranh vài câu.”
“Vâng.” Đường Tư Giai nhìn tôi, vỗ cảnh tay, xoay người đi.
Đỗ Lăng nhìn chị đi xa, quay lại nói với tôi: “Ngô Tranh, họ không tin cậu không sao, tôi tin cậu!”
Tôi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn giám đốc Đỗ.”
Chị tới gần tôi, hạ giọng: “Tôi và Dương gia đang đàm phán một hạng mục, đầu tư gần 10 tỷ. Cậu có thể nói thật với tôi, Dương Khải này, tôi có thể cùng anh ta hợp tác không?”
Tôi hơi trầm tư, hỏi ngược lại chị ấy: “Chị không quen anh ta sao?”
“Tư Tư là bạn thân của tôi, bọn họ mới kết hôn chưa được 1 năm.” Chị ấy nói: “Dương gia là phú hào Tây Kinh, có thực lực, nhưng làm việc lớn, thực lực không đủ, còn cần vận khí…”
Chị ấy nhìn tôi: “Cậu hiểu mà.”
Tôi hiểu ý cười, nói hai chữ: “Thận trọng.”
Đỗ Lăng gật đầu, cười với tôi: “Được, tôi đã biết.”
Lúc này, Đường Tư Giai lái xe tới.
Đỗ Lăng nhìn tôi: “Tôi có chút chuyện, sau này còn cần cậu giúp, có điều hiện giờ chưa vội. Cậu về trước đi, Dương Khải sẽ quay lại tìm cậu, đến lúc đó hi vọng cậu nể mặt tôi, được chứ?”
“Được.” Tôi nhàn nhạt nói.
Chị ấy cười: “Được rồi, tôi không giữ cậu nữa, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tôi cũng cười: “Ừ!”
Tôi xuống bậc thang, lên xe Đường Tư Giai, rời khỏi nhà Đỗ gia.
Trên đường về Thông Châu, Đường Tư Giai vẫn rất bực bội.
Tôi nhìn chị thở phì phò, cười: “Chị, chị làm sao thế? Anh ta không tin em thì thôi, chị tức gì?”
“Không tin thì không tin, có giỏi thì mời đại sư khác, sao phải mắng người?” Đường Tư Giai tức giận: “Nếu không phải giám đốc Đỗ ở đó, chị nhất định sẽ tranh luận với họ, thật quá đáng!”
“Anh ta không biết thân thế của mình, em nói cha anh ta chết rồi, anh ta tức giận là bình thường.” Tôi nói: “Chị cũng đừng vì chuyện này mà mất hứng, không đáng.”
Chị im lặng lúc lâu mới thấy khá hơn, hỏi tôi: “Nếu anh ta không biết thân thế của mình, sao em không nói? Với bản lĩnh của em, đừng nói thân thể, kể lại hết 18 đời tổ tông nhà anh ta còn được, sao em không nói chứ?”
“Tại sao phải nói?” Tôi hỏi ngược lại: “Chỉ để anh ta phục sao?”
“Chẳng lẽ em không giận?” Chị không hiểu.
“Chị nói đúng, em đúng là không giận.” Tôi bình tĩnh cười: “Em mới làm xong đại sự cho Cao gia ở Ngân Châu, bây giờ chỉ muốn về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu em nói nhiều quá, vậy chuyện của anh ta em ắt phải nhận, nhận rồi lại lập tức bắt đầu. Lúc đó em muốn nghỉ ngơi cũng không được.”
Chị nhất thời sửng sốt: “Ý em là…”
Tôi khe khẽ thở dài: “Phong hồn tế, không phải vu thuật thông thường…”
“Rất khó sao?” Chị hỏi.
“Chị còn nhớ vài tháng trước, làm việc cho Quách gia, chị cũng hỏi em có phải rất khó làm, rất nguy hiểm không?” Tôi nói: “Lúc đó em nói thế nào, chị còn nhớ không?”
“Nhớ, em nói chuyện trong phong thủy, nắm chắc chính là không chắc, hơn nữa kiêng kị nhất là ném chuột vỡ bình.” Chị nói.
“Phải.” Tôi gật đầu: “Phong hồn tế không coi là phức tạp, nhưng một khi đã có tác dụng, muốn phá bỏ không hề dễ dàng. Vợ chồng Dương Khải có thể nằm mơ như thế, chứng tỏ mộ phần cha đẻ anh ta đã bị đào lên, linh hồn bị phong ấn. Chị cảm thấy Dương Khải sau khi biết ác quỷ đó chính là cha ruột mình, hơn nữa năm đó còn đột tử, sau khi chết oan, anh ta liệu có nghĩ đến chuyện vì bảo vệ mạng sống của mình, để cha đẻ hồn phi phách tán?”
“Cho nên, lại là ném chuột sợ vỡ bình, phải không?” Chị nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh cười: “Ông nội từng nói, làm việc cho người cũng phải phân rõ nhân tính người bị hại. Giống như chị, Tiểu Quân, còn có…”
Tôi nghĩ đến Cao Dĩnh.
“Còn có ai?” Đường Tư Giai hỏi.
Tôi hắng giọng: “Ách… còn có người bị hại trong vụ em vừa làm xong, mọi người đều là người hiểu chuyện, cho nên làm việc cho mọi người, có thể thoải mái, bóp chết các loại nguy hiểm nẩy sinh. Nhưng người như vợ chồng Dương Khải, tâm cao khí ngạo, trong mắt không có ai, lại không đủ nhẫn nại và giáo dưỡng, làm việc cho người như vậy, không thể đề phòng cẩn thận, chưa bệnh thì chưa trị. Nói cách khác, không thể chủ động, tham gia quá sớm, phải đợi chuyện của họ nghiêm trọng, quỳ xuống cầu xin chị, chị mới nghĩ thử xem có giúp họ không.”
“Ra là vậy…” Chị hiểu, hỏi tôi: “Nếu một thời gian nữa họ đến cầu xin em, em có giúp họ không?”
“Không biết.” Tôi cười với chị: “Xem tâm trạng thế nào.”
Chị cười, gật đầu: “Ừ!”
Tôi thư giãn cơ thể: “Cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, mệt chết em…”
Chị cười một tiếng.