Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209. Không Oán Không Hận

Chương 209. Không Oán Không Hận Chương 209. Không Oán Không Hận

Trở lại tiểu khu, chị dừng dưới nhà tôi.

“Chị không đi lên nữa.” Chị nói: “Tiểu Quân một hồi nữa sẽ đến chứ?”

“Em chưa nói với cô ấy.” Tôi cởi dây an toàn: “Lên ngồi chơi chứ?”

“Thôi.” Chị khẽ mỉm cười: “Không quấy rầy hai người.”

Mặt tôi đỏ lên, à một tiếng, mở cửa xuống xe.

Chị cũng xuống, đi tới, ôm lấy tôi.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Chị nói.

“Ừ, mấy hôm nữa hẹn chị ăn cơm.” Tôi nói.

Chị cười, gật đầu: “Ừ!”

Chị buông tôi ra, xoay người lên xe, vẫy tay với tôi rồi chậm rãi lái xe đi.

Tôi nhìn chị đi xa, chờ chị biến mất ở khúc cua mới lên tầng.

Về đến nhà, tôi gửi Wechat cho Tiểu Quân, báo mình đã về.

Cô ấy không trả lời, có lẽ đang bận.

Tôi để điện thoại xuống, vào phòng tắm.

Làm việc ở ngoài, dù điều kiện chỗ ở thế nào, thức ăn ra sao, cả thân thể và tinh thần đều ở trạng thái căng thẳng. Cho nên mỗi khi xong việc, về đến nhà, tôi cảm thấy vô cùng thả lòng, cực kỳ vui vẻ.

Tôi thoải mái tắm nước nóng, sau đó nấu tô mì, ăn xong mặc áo ngủ leo lên giường.

Rất nhanh, mắt tôi sụp xuống.

Tôi kéo chăn đắp lại, từ từ ngủ say.

Trời rất nhanh đã tối.

Tôi đang ngủ say, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa.

Tôi tỉnh dậy vươn người,

Quách Thần Quân mang theo túi giấy vào phòng khách, thấy tôi không ở đó, cô ấy buông túi xuống, vào phòng ngủ, đi tới mép giường tôi.

Tôi mở mắt, nhìn cô ấy cười: “Về rồi à?”

“Em mệt à?” Cô ấy hỏi tôi.

Tôi không lên tiếng, kéo cô ấy vào ngực, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Cô ấy ôm lấy cổ tôi, ôn nhu đáp lại.

Tôi bưng mặt cô ấy lên, chúng tôi nóng bỏng như thế, như mê như say.

Chỉ có Tiểu Quân, không ai sánh bằng.

Triền miên hồi lâu, cô ấy buông tôi ra, dịu dàng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy đau lòng.

“Sao thế?” Tôi hôn lên cổ cô ấy.

“Cha chị gọi cho em, phải không?” Cô ấy nhẹ giọng.

“Ừ…”

“Có phải ông ấy đã nói gì quá đáng…”

“Không có…” Tôi xúc động.

Cô ấy mở mắt, cố đè lại tay tôi, sâu đậm nhìn tôi: “Ngô Tranh, nói thật đi, có phải ông ấy đã nói rất quá đáng với em không?”

“Thật sự không có.” Tôi nói: “Ông ấy xin lỗi em, sao có thể nói gì quá đáng chứ.”

Cô bất đắc dĩ cười: “Là cha chị, chị còn không hiểu ông ấy sao? Buổi chiều nay họp, chị dâu rất chột dạ, không dám nhìn chị, chị liền hỏi rốt cuộc có chuyện gì? Chị ấy ấp a ấp úng, cứ hoảng hốt, chị nhìn một cái đã hiểu.”

Cô ấy vuốt ve mặt tôi, đau lòng: “Ngô Tranh, ấm ức em rồi…”

Tôi cười: “Không sao…”

Vành mắt cô ấy đỏ lên, ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.

Tôi sửng sốt, ngồi dậy: “Tiểu Quân, chị…”

Cô ấy không lên tiếng, cũng không nhìn tồi, thương tâm trực rơi nước mắt.

Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy: “Chị đừng như vậy… em không để ý, ông ấy là cha chị, bất luận ông ấy nói gì, em cũng không giận ông ấy.”

Cô ấy thương tâm nhìn tôi: “Em không giận? Chị giận! Chị đau lòng em, em biết không?”

Lòng tôi nóng lên, bình tĩnh cười: “Hiểu.”

Cô ấy quay lại, ôm chặt tôi: “Ngô Tranh, xin lỗi... rất xin lỗi…”

Cô lệ trực rơi, xin lỗi tôi.

“Đừng như vậy…” Tôi an ủi cô: “Em hiểu vì sao họ lại làm như vậy, em hiểu, nên chị không cần ngại. Điều em quan tâm, chỉ có chị…”

Cô ấy trầm mặc hồi lâu, hít một hơi, buông tôi ra, hỏi: “Ngô Tranh, hẹn hò với chị, em hối hận không?”

“Câu này phải để em hỏi.” Tôi xúc động nhìn cô ấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: “Chị là thiên kim tiểu thư, em chỉ là một thầy phong thủy nho nhỏ, hẹn hò với em, chị hối hận không?”

Cô ấy lắc đầu: “Không oán không hận!”

Tôi cười, cầm chặt tay cô ấy, hôn nhẹ lên ngón tay, nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy: “Bởi vậy, em cũng thế, không oán không hận.”

Cô ấy cười mà mắt rung rung, ôm chặt lấy tôi: “Chị sẽ xử lý.”

“Ừ!” Tôi gật đầu.

Hai chúng tôi xúc động ôm nhau, khó mà tách rời.

Hôn một lúc, cô ấy buông tôi ra, nhỏ giọng: “Chị về một chuyến, em đợi chị.”

Tôi sửng sốt: “Chị đi làm gì?”

“Em yên tâm, chị không đi gây gổ.” Cô ấy bình tĩnh cười: “Chờ chị.”

Tôi không suy nghĩ nữa, yên lặng gật đầu: “Được.”

Cô ấy hôn tôi, đứng dậy xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo cho tôi: “Chị mua quần áo cho em, ở phòng khách, em thử xem. Tối nay không kịp nấu cơm, em đói thì ăn mì.”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Cô ấy cười với tôi, xoay người đi.

Tôi ần nữa nằm lên giường, ôm lấy chăn, ngửi mùi cơ thể còn sót lại của cô ấy, say mê không thôi.

Một mình nằm một lúc, tôi dứt khoát đứng dậy.

Vào phòng khách, tôi xem túi giấy trên bàn, đều là quần áo cô ấy mua cho tôi, là nhãn hiệu nổi tiếng, sờ lên cảm giác cũng không bình thường.

Tôi không tính thay, đầu nghĩ chờ cô ấy về rồi tính.

Tôi tự nấu tô mì, đập hai quả trưng, mang vát vào phòng khách, mở ti vi, tìm một bộ phim xem.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi vừa ăn mì vừa xem ti vi, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Chờ một lúc lâu, tôi bắt đầu lo lắng, hối hận không nên để cô ấy về.

Tiểu Quân là người trong mắt chứa không được hạt cát, lúc này cô ấy về, còn không cãi nhau với cha mình sao?

Nhưng cô ấy cũng đã về, tôi chỉ có thể kiên nhẫn đợi.

Bình Luận (0)
Comment