Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 210 - Chương 210. Hữu Thực Vô Danh

Chương 210. Hữu Thực Vô Danh Chương 210. Hữu Thực Vô Danh

Tôi dọn dẹp bát đũa, trở lại phòng khách, tìm một bộ phim, không yên lòng xem.

Không để ý, trời đã khuya.

Tôi đứng ngồi không yên, lấy điện thoại gọi cho cô ấy.

Điện thoại kêu, nhưng vang rất lâu không có ai nhận.

Lòng tôi run lên, tự hỏi đã có chuyện gì.

Tôi tiếp tục gọi cho cô ấy, liên tiếp năm sáu lần, đều không ai nghe.

Tôi tâm loạn như ma, cũng không ngồi yên được, tới bên cửa sổ trầm tư, gọi cho Khả Nhi.

Khả Nhi hẳn đã ngủ, không nghe máy.

Tôi vừa định gọi tiếp, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi ra nhanh tới, mở cửa, quả nhiên là Quách Thần Quân xách túi trở lại.

Cô ấy thấy tôi đột nhiên mở cửa, không nén được sửng sốt: “Sao thế?”

Tôi kéo cô ấy vào nhà, đóng cửa lại, ôm chặt lấy.

“Em…” Cô ấy không hiểu: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao chị không nghe điện thoại?” Tôi kích động nói: “Có biết em lo cho chị lắm không?”

“Chị… chị vào cửa hàng mua đồ ăn.” Cô ấy nhỏ giọng: “Điện thoại sắp hết pin rồi, nên chị tắt âm…”

Tôi nhất thời sửng sốt, buông cô ấy ra: “Mua đồ ăn.”

Cô ấy cười với tôi, nhấc túi: “Bánh ngọt.”

Lòng tôi đau xót nhìn cô: “Tiểu Quân, chị… chị nói thật với em, chị về nhà rốt cuộc làm gì?”

“Chị từ bỏ cổ phần.” Cô ấy nói: “Bọn họ đồng ý rồi, sẽ không phản đối chúng ta nữa, chị tự do…”

Mắt tôi ươn ướt: “Chị… chị…”

Cô ấy nhìn tôi, khẽ cười: “Cho nên, chị vui vẻ, muốn mua bánh, ăn mừng.”

Tôi trào lệ, đau lòng ôm lấy cô ấy.

Tập đoàn xây dựng Đông Dương gồm hai bộ phận, phần lên sàn chứng khoán thành phố giá trị hơn 6 tỷ, phần chưa được lên sàn cũng hơn 2 tỷ, Quách Thần Quân nắm giữ 15% bộ phận chưa lên sàn, 11% cổ phần đã lên sàn, tổng giá trị gần một tỷ.

Bây giờ cô ấy vì tôi, từ bỏ tất cả.

Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy khóc.

Cô ấy không nói cho tôi biết cô ấy có bao nhiêu tài sản, nhưng vào thời điểm cô ấy nói từ bỏ tất cả, tôi đột nhiên biết.

Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là đột nhiên biết.

Từ 14 tuổi đến Thượng Kinh, tôi cảm thấy mình là một người có cũng được không có cũng chẳng sao. Tôi không có nhà, không có ai thương, không còn ai quan tâm tôi như ông nội nữa.

Nhưng sự xuất hiện của Tiểu Quân, thay đổi tất cả.

Trong mắt tôi, cô ấy là vô giá.

Mắt Quách Thần Quân cũng ươn ướt, cô ấy lau nước mắt cho tôi, an ủi: “Em khóc cái gì… không sao mà… không phải chỉ là một chút cổ phần sao… không quan trọng… đừng khóc được không?”

Tôi khóc rất lâu mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau đó, hai chúng tôi cùng cười.

“Tiểu Quân, đời này, em sẽ không phụ bạc chị.” Tôi xúc động nhìn cô ấy.

Cô ấy dịu dàng cười, rung rung nước mắt gật đầu: “Ừ.”

“Được rồi.” Tôi cười lau nước mắt, kéo tay cô ấy: “Tới, ăn bánh ngọt thôi!”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu.

Tôi đặt túi giấy lên bàn trà nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một chiếc bánh tuy không lớn, nhưng rất tinh xảo, đủ hai người ăn.

Quách Thần Quân cởi áo khoác, rửa tay, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Để chị cắt.”

“Ừ!” Tôi cười gật đầu.

Cô ấy cắt bánh làm ba phần, để phần lớn nhất cho tôi, tay cầm một miếng nhỏ đút cho tôi.

Rất ngon, rất ngọt.

Tôi cũng đút cho cô ấy.

Chúng tôi cứ như vậy, tôi đút cô ấy, cô ấy đút tôi, một hồi, tôi đẩy cô ấy xuống sô pha, miệng ấn xuống.

Triền miên, tay của tôi bất giác đưa về phía cô ấy.

Cô ấy như chợt tỉnh, vội đè tay tôi lại: “Ngô Tranh, đừng…”

Mặt tôi rất nóng, do dự nhìn cô ấy.

Cô ấy đưa mắt nhìn tôi hồi lâu, mặt đỏ như trái táo, lo lắng nuốt nước miếng.

Do dự hồi lâu, tôi lựa chọn tôn trọng cô ấy.

Rất lâu, hai chúng tôi không nói gì.

Tôi ngồi dậy, kéo cô ấy vào lòng ôm lấy.

Tôi có thể cảm nhận được, nhịp tim cô đập rất nhanh, giống như tôi vậy.

Hít sâu một hơi, tôi cười nhìn cô ấy, hỏi: “Ngọt không?”

Cô ấy ngượng ngùng cười, khẽ gật đầu.

Tôi thở dài, cầm bánh ngọt lên, tiếp tục đút cho cô ấy: “Tài sản hơn một tỷ, nói không cần là không cần, chị không tiếc chút nào sao?”

Cô ấy nhất thời sửng sốt: “Em…”

“Em không điều tra chị.” Tôi vội vàng giải thích: “Là vừa rồi… vô tình biết được…”

Cô ấy ngồi thẳng người, không hiểu nhìn tôi: “Vô tình biết? Thần thông vậy sao?”

“Em cũng không biết là gì.” Tôi nói: “Ông nội từng nói, người có thuật số tu vi cao, thường không cần động quẻ, tâm niệm vừa động liền có kết quả. Chỉ là cho đến giờ em vẫn chưa có cảm giác này, mãi đến tận hôm nay…”

“Vậy em còn biết gì?” Cô ấy hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không biết gì nữa.”

Cô ấy gật đầu, cầm bánh ngọt đút cho tôi.

“Chị từ bỏ toàn bộ tài sản, vậy còn cần tới công ty không?” Tôi hỏi.

“Không cần.” Cô ấy nói: “Họ cũng muốn chị đi, nhưng chị không muốn, việc làm ăn của Quách gia sau này sẽ do chị dâu quản lý. Từ ngày mai, chị chính thức là một người thất nghiệp rồi.”

Tôi bỏ bánh ngọt xuống, cầm tay cô ấy: “Tiểu Quân, em nuôi chị!”

Cô ấy nhìn tôi cười nhẹ: “Trẻ con…”

“Em nghiêm túc!” Tôi nói.

Bình Luận (0)
Comment