“Chị biết em nghiêm túc.” Cô ấy lại đút cho tôi: “Em yên tâm, mặc dù chị không còn cổ phần, nhưng cha chị cũng không bạc đãi chị, ông ấy cho chị 50 triệu, chị dâu nói ít quá, trực tiếp đưa 100 triệu. Ngoài ra, chị còn tài sản bao gồm tiền gửi ngân hàng, xe, còn có biệt thự ở núi Ngọc Tuyền với một căn nhà nữa. Nên em không cần lo lắng, số tiền này đủ để chúng ta dùng cả đời rồi.”
Cô ấy nhẹ nhàng cười: “Thật ra tiền nhiều hay ít không quan trọng, chị có em là đủ rồi.”
“Sau này họ sẽ không phản đối nữa đúng không?” Tôi hỏi chị.
Cô ấy gật đầu: “Phải.”
Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy sau này chị có dự định gì?”
“Chị muốn học thuật số.” Cô ấy nhìn tôi: “Em có thể dạy chị không?”
Tôi do dự: “Em có thể dạy, nhưng với thiên phú của chị, rất nhanh sẽ trở nên vô cùng lợi hại.”
“Vậy… không tốt sao?” Cô ấy hỏi.
“Nếu như vậy, hai chúng ta không thể kết hôn.” Tôi cười bất đắc dĩ: “Thầy phong thủy rất khó có hôn nhân như người thường, hai thầy phong thủy yêu nhau, cả đời chỉ có thể hữu thực vô danh(*).”
(*)Không có danh nghĩa gì hết, trái với hữu danh vô thực.
Cô ấy hơi trầm tư, hỏi tôi: “Có thể sinh con không?”
Tôi cười: “Dĩ nhiên có thể, nhà em chân truyền đều là thầy phong thủy, không sinh con chị lại có thể gặp em ư?”
Cô ấy hiểu ý cười: “Vậy thì được rồi.”
“Tiểu Quân, chị nguyện ý sinh con cho em ư?” Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy.
Mặt cô đỏ lên, yên lặng gật đầu.
Lòng tôi nóng lên, tiến lên hôn cô ấy.
Cô ấy nghiêng đầu tránh đi: “Ừ… không phải bây giờ…”
Lòng tôi nóng lên, ôm cô ấy vào ngực, xúc động siết lấy.
“Sang năm, rằm tháng giêng, chúng ta cùng nhau bế quan.” Tôi nói: “Em dạy chị.”
Cô ấy cười, gật đầu: “Ừ.”
Tôi cúi đầu hôn khẽ cô ấy, ôm cô ấy trở về phòng ngủ đặt lên giường, cẩn thận nằm xuống.
Một đêm này, chúng tôi không ngủ, lúc thì tâm sư, khi thì như cao su dính vào nhau tận hưởng ngọt ngào, tới tận khi trời sáng.
Trời sáng, cô ấy ngủ trong ngực tôi.
Tôi hạnh phúc ôm lấy cô ấy, cẩn thận đắp chăn lại, tiến vào mộng đẹp.
Nghỉ ngơi hai ngày, tôi cơ bản đã hồi phục trở lại.
Buổi trưa, chúng tôi tới Thái Cổ Lầu tìm lão Triệu, chọn một ít đồ, trang trí trận pháp, luyện nuôi mặt ngọc. Khả Nhi nghe vậy cũng đi theo.
Thật ra với tu vi bây giờ của tôi, bày trận không cần thêm đồ nữa. Nhưng luyện nuôi ngọc thời gian rất lâu, chỉ dùng nội khí bày trận tiêu hao quá lớn, nên tôi quyết định dùng phương pháp thông thường, hiệu quả cũng tốt hơn.
Thứ tôi cần là ngọc cổ, càng cổ càng tốt, phẩm chất phải thuần, càng thuần càng tốt.
Tôi xem toàn bộ đồ trong tiệm lão Triệu, không phát hiện có thứ thích hợp.
Lão Triệu dần chúng tôi đến tiệm của Tống Thiên Hà, để anh ta lấy đồ từ đáy thùng lên tôi xem, cho tôi lựa chọn.
Tôi nhìn rất lâu, lắc đầu, vẫn không có thứ thích hợp.
“Thiếu gia, rốt cuộc cậu cần đồ thế nào?” Tống Thiên Hà hỏi: “Cậu tả tiêu chuẩn, chúng tôi cũng dễ tìm.”
“Phải.” Lão Triệu cũng nói: “Đại khái là niên đại nào? Hình dáng chế tác? Cậu nói thử, chúng tôi cũng dễ tính.”
“Ít nhất cũng phải từ Hán triều.” Tôi nói: “Hình chế phải lớn, vì em còn muốn cắt, mài hết thành ngọc phù, cho nên nhỏ không được.”
“triều Hán?” Tống Thiên Hà không hiểu, cầm miếng ngọc lớn chừng bàn tay: “Đây chính là Hán ngọc, không thích hợp sao?”
“Đây không phải Hán ngọc, là Tây Tấn ngọc.” Tôi nói.
Tống Thiên Hà nhất thời sửng sốt: “Tây Tấn? Không thể nào? Cậu nhìn hình dáng miếng ngọc, còn có bọc ở trên, vết băng hở ở trên, tuyệt đối là Hán ngọc!”
Lão Triệu nhận lấy nhìn, gật đầu: “Không sai, tôi cũng thấy là Hán triều.”
Khả Nhi nhận lấy, nhìn kỹ, kinh ngạc hỏi tôi: “Thiếu gia, sao cậu lại thấy đây là từ thời Tây Tấn?”
Tôi bình tĩnh cười: “Tôi không biết cách phân biệt đồ cổ, nhưng ngọc này tôi nhìn qua là biết không phải Hán triều, là vào lúc Tư Mã Lượng, Đông Hải vương Tây Tấn đại hôn, Tấn võ đế Tư Mã Viêm đã ban cho ông, cho nên tuyệt đối không thể là Hán ngọc.”
Lời vừa nói, lão Triệu, Tống Thiên Hà và Khả Nhi đều ngẩn người.
Quách Thần Quân sững sở: “Sao em biết rõ vậy?”
Tôi nhìn cô ấy, nhún vai: “Em cũng không biết, em chỉ biết thôi.”
Lão Triệu hồi phục tinh thần, ho khan: “Ách… Nếu thiếu gia đã nói là Tây Tấn, vậy chắc chắn là Tây Tấn rồi! Lão Hắc, vật có lai lịch như vậy, cũng coi như đáng tiền, tiểu tử cậu hôm nay ăn đủ rồi! Thiếu gia nói thế này, ngọc của cậu phải tăng mấy lần ấy chứ!”
“Đúng đúng đúng!” Tống Thiên Hà lúc này mới phản ứng lại: “Cảm ơn thiếu gia, cậu giúp tôi rồi.”
Tôi bình tĩnh cười: “Đừng nói vậy, ngọc này vốn dĩ đã là bảo trai, tôi có nói hay không, nó vẫn là bảo vật vô giá!”
Tống Thiên Hà ôm quyền với tôi: “Thiếu gia biết việc!”
Lão Triệu nhìn Tống Thiên Hà: “Bây giờ chúng ta cũng tỏ chút tâm ý, nhìn miếng ngọc này, cùng những gì thiếu gia nói, có bao nhiêu nhập bấy nhiêu!”
“Được!” Tống Thiên Hà gật đầu.
“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Tôi nói.
“Ấy, thiếu gia lại khách khí rồi.” Hai người đồng thanh.
“Được.” Tôi nhìn đồng hồ: “Sắp 12 giờ rồi, thế này đi, trưa nay tôi mời, chúng ta đi ăn cơm.”