Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 212 - Chương 212. Nể Mặt Tôi

Chương 212. Nể Mặt Tôi Chương 212. Nể Mặt Tôi

“Xem cậu nói kìa, đến đây sao để cậu tốn kém được?” Tống Thiên Hà cười: “Bên phố có cửa hàng đùi dê nướng vô cùng nổi tiếng, nếu cậu không ngại, vậy chúng ta tới đó?”

Lão Triệu cười: “Tôi thấy được đấy! Thiếu gia, cậu nhất định phải nếm thử tay nghề ở đó, thật sự là một chỗ tốt! Tôi nói cậu nghe, không những đồ ăn ngon, bà chủ còn xinh đẹp, có thể ca múa, cậu nhất định phải đến xem thử!”

Tôi nhìn Quách Thần Quân và Khả Nhi: “Mọi người thấy thế nào?”

“Tôi từng tới rồi, ngon lắm.” Khả Nhi ôm lấy tay Quách Thần Quân: “Đi mà, đi thử một chút đi.”

Quách Thần Quân cười, gật đầu với tôi.

Tôi cũng cười: “Được, vậy đến đó thôi.”

Chúng tôi rời khỏi Thái Cổ Lầu, tới phố bên cạnh, vào tiệm đùi dê nướng.

Quả đúng như lời lão Triệu nói, bà chủ cửa hàng vô cùng đẹp.

Sau khi ngồi xuống, Tống Thiên Hà gọi một đùi dê nướng, ba mươi xâu thịt, còn gọi thêm 4 đĩa thức ăn nguội, 15 chai bia.

Tôi nhất thời sửng sốt: “15 chai?”

“Chúng ta 5 người cơ mà.” Lão Triệu cười hắc hắc: “15 chai, không nhiều…”

“Em không uống rượu…” Tôi lúng túng nói: “Không biết uống…”

“Không sao, uống mấy ly sẽ biết.” Tống Thiên Hà cười nói.

“Đúng thế.” Lão Triệu nói: “Thiếu gia trưởng thành rồi, nên uống.”

Tôi theo bản năng nhìn Quách Thần Quân bên cạnh.

Quách tiểu thư gật đầu với tôi, ý là để tôi uống.

Tôi hít một hơi: “Được, vậy thì thử chút.”

Chỉ chốc lát sau, đùi dê, xiên thịt, thức ăn nguội và bia đã được gọi lên.

Đùi dê còn sống, đặt trên lửa than, vừa nướng vừa ăn.

Tôi không biết cắt thịt, nhưng bên trái tôi có Tiểu Quân, bên khải là Khả Nhi, có hai người giúp, tôi không cần tự động tay.

Chúng tôi vừa ăn vừa uống, chỉ trong chốc lát, năm chai bia đã uống hết.

Tôi có chút choáng váng, nhưng cũng không thấy khó chịu, ngược lại, tôi còn thấy có chút mùi vị.

Lão Triệu lại mở mấy chai, rót đầy cho tôi: “Nào, thiếu gia!”

Tôi ợ lên, đỏ mặt nhìn Tiểu Quân bên cạnh.

Cô ấy bật cười.

“Chị cười gì?” Tôi không hiểu.

Cô ấy gắp lên một miếng thịt dê vừa cắt, đút cho tôi: “Đứa trẻ say rượu.”

Đám lão Triệu cũng cười.

Khả Nhi cười.

Chúng tôi tiếp tục ăn thịt, uống rượu, vừa ăn vừa uống, tiếp tục nói chuyện ngọc cổ.

Đang nói vui vẻ điện thoại tôi đột nhiên reo lên.

Tôi nhìn, là một số lạ.

Tôi nhận điện thoại: “Alo?”

“Ngô Tranh phải không? Tôi là Đỗ Lăng.” Đỗ Lăng nói.

Tôi nhất thời sửng sốt: “Giám đốc Đỗ? Sao chị lại…”

“Tôi hỏi Đường Tư Giai số của cậu.” Chị ấy nói: “Trần Tư Tư tối hôm qua té ngã bất tỉnh, bây giờ đang ở bệnh viện, bác sĩ nói, có thể đã chết não…”

Tôi nhíu mày: “Chết não?”

Quách Thần Quân vừa nghe, bỏ đũa xuống.

Lão Triệu, Tống Thiên Hà và Khả Nhi cũng không nói nữa, toàn bộ chăm chú nhìn tôi.

Đỗ Lăng thở dài, tâm tình nặng nề: “Ngô Tranh, Dương Khải hôm đó không phải, nhưng xin cậu nể mặt tôi, cứu Tư Tư, được không?”

“Dương Khải thì sao?” Tôi hỏi

“Sáng nay cậu ta gọi cho tôi, khóc lóc nhận sai.” Chị ấy nói: “Sau khi Tư Tư xảy ra chuyện, Dương Khải đã hỏi mẹ cậu ta về chuyện thân thế, ban đầu, mẹ cậu ta còn không thừa nhận, sau đó không còn cách nào khác mới nói ra. Mẹ Dương Khải trước đây đã từng kết hôn, sau đó mới làm tình nhân của chồng sau này, cũng là cha Dương Khải bây giờ. Sau đó không lâu, chồng cũ của bà ta đột nhiên mất tích, đến nay sống không gặp người, chết không thấy xác. Cho nên Dương Khải là con chồng cũ bà ta hay Dương Thiên Trạch, chính bà ta cũng không biết. Sau khi Dương Khải biết chuyện liền đi giám định AND, sáng sớm nay có kết quả, cậu ta không phải con trai Dương Thiên Trạch.”

Chị ấy dừng một chút: “Bây giờ cậu ta đang trên máy bay đến Thượng Kinh, cậu ta nhờ tôi xin cậu tha lỗi, hi vọng cậu bỏ qua chuyện cậu ta thất lễ trước đây, cứu lấy Tư Tư.”

Tôi yên lặng không nói, uống một ngụm bia.

“Ngô Tranh, coi như nể mặt tôi, được không?” Đỗ Lăng khẩn cầu.

Thể diện Dương Khải không đáng tiền, nhưng thể diện Đỗ Lăng không thể không cho, bởi vì chị ấy từng giúp tôi.

Tôi trầm tư một hồi: “Một lúc nữa tôi sẽ đến chỗ chị.”

Đỗ Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Được, cậu add Wechat tôi, gửi tôi định vị, tôi bảo Trần Phương đến đón cậu.”

“Được.” Tôi nhàn nhạt nói.

Tắt điện thoại, tôi add Wechat của Đỗ Lăng, gửi định vị cho chị rồi đặt điện thoại xuống.

“Chiều nay em sẽ tới chỗ Đỗ Lăng.” Tôi nói với Quách Thần Quân: “Tối nay, có thể sẽ phải đi Tây Kinh.”

Quách Thần Quân gật đầu: “Được, chăm sóc bản thân cẩn thận.”

“Yên tâm.” Tôi nắm tay cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi chăm chú, lại nói với Khả Nhi: “Khả Nhi, chị giao thiếu gia cho em, bảo vệ cậu ấy thật tốt.”

Khả Nhi gật đầu: “Vâng, chị yên tâm, em nhất định sẽ làm như vậy!”

Lão Triệu nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện gì thế? Ai chết não?”

“Có phải chuyện rất nghiêm trọng không?” Tống Thiên Hà cũng không nhịn được hỏi.

Tôi bình tĩnh cười, nâng ly lên: “Nào, chúng ta uống tiếp đi!”

Lão Triệu và Tống Thiên Hà nhìn nhau, vội nâng ly: “Phải phải phải, chúng ta tiếp tục uống rượu, nào, thiếu gia, Quách tiểu thư, Khả Nhi, chúng ta cạn!”

Bình Luận (0)
Comment