Chuyện của Dương Khải tương đối phức tạp, trước khi tôi chính thức nhận việc này, không cần để nó ảnh hưởng đến bầu không khí.
Mọi chuyện, chờ gặp Dương Khải rồi tính sau.
Ăn đùi dê nướng xong, chúng tôi đợi ở quán ăn một lúc thì Trần Phương đến.
Tôi và Khả Nhi lên xe của chị ấy, đi về phía núi Tiểu Thang.
Tới nhà Đỗ gia, tôi gặp lại Dương Khải.
Anh ta không còn vẻ kiêu ngạo như trước, vừa gặp mặt đã phốc một tiếng quỳ xuống chân tôi, run giọng cầu khẩn: “Thiếu gia, tôi sai rồi, xin cậu cứu lấy vợ tôi! Cầu xin cậu…”
Tôi không lên tiếng, nhìn Đỗ Lăng ở cạnh.
“Tình hình của Tư Tư rất nguy hiểm.” Đỗ Lăng nói: “Bác sĩ nói, bây giờ cô ấy không chỉ chết não, các cơ quan nội tạng còn có dấu hiệu suy kiệt. Ngô Tranh, Dương Khải biết lỗi rồi, cậu ấy cũng đã biết thân thế của mình, coi như nể mặt tôi, cứu lấy Tư Tư, cứu lấy cả nhà họ với.”
Đây vốn là hát đối cho Dương Khải xem.
Trước khi tới tôi cũng đã đồng ý với Đỗ Lăng rồi, nếu đã tới, chuyện này cũng xác định nhận. Nhưng phải làm thế này, để Dương Khải biết, tôi nể mặt Đỗ Lăng, chứ không vì anh ta.
Đỗ Lăng nói xong, tôi nhìn Dương Khải: “Đứng lên đi.”
“Thiếu gia, cậu đồng ý rồi?” Anh ta vội vàng hỏi.
“Tôi chỉ nể mặt giám đốc Đỗ.” Tôi nói.
“Đã biết, đã biết!” Anh ta hấp tấp nói: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn giám đốc Đỗ!”
“Đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện.” Tôi nói.
Dương Khải đứng lên, thận trọng nhường đường: “Thiếu gia, mời cậu.”
Tôi tới bên cạnh Đỗ Lăng, ngồi xuống cùng chị.
Khả Nhi cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Dương Khải chờ đến khi chúng tôi đã ngồi xuống mới dám ngồi, anh ta bất lực nhìn chúng tôi, ánh mắt không tập trung.
“Trần tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi anh ta.
“Đêm hôm trước, tôi và vợ lại mơ thấy giấc mộng đó.” Dương Khải rưng rưng nước mắt: “Chỉ là lần này, không chỉ người kia đánh bài, vợ tôi cũng đánh cùng ông ấy. Tôi vô cùng kinh ngạc, muốn ngăn cô ấy lại, nhưng không ngăn được. Cô ấy như bị trúng tà, ngồi trên bàn đánh cùng người kia. Sau khi tỉnh lại, tôi hỏi có phải cô ấy mơ thấy mình đánh bài không, cô ấy nói tối qua ngủ rất ngon, không mơ thấy gì hết. Tôi mới nghĩ, nếu không phải cả hai cùng mơ thấy, có lẽ cũng không việc gì.”
Anh ta khổ sở lau nước mắt: “Chỉ là không nghĩ đến, buổi tối, cô ấy đột nhiên té bất tỉnh, gọi sao cũng không tỉnh, hơn nữa thất khiếu còn chảy máu. Chúng tôi mang cô ấy đến bệnh viện, kết quả bác sĩ nói, cô ấy mọi thứ bình thường, chỉ có não bộ không hoạt động, rất có thể đã chết não…”
Anh ta bụm mặt khóc thút thít.
“Mẹ nó…” Khả Nhi nhíu mày: “Nằm mơ thấy đánh bài cũng chết não, tà tính quá đấy…”
“Khả Nhi.” Tôi nhìn cô.
Cô ồ một tiếng, ngậm miệng lại.
“Ngô Tranh, tình hình của Tư Tư rất nguy hiểm.” Đỗ Lăng nhìn tôi: “Cậu có thể cứu em ấy, phải không?”
“Chỉ có thể nói thử xem thế nào.” Tôi nói.
Chị ấy hít vào một hơi, gật đầu: “Được, phiền cậu.”
“Khách sáo rồi.” Tôi quay sang nhìn Dương Khải: “Dương tiên sinh, thân thế của anh đã rõ ràng chưa?”
Dương Khải lau nước mắt, trầm trầm nói: “Tôi đã hỏi mẹ tôi rồi, cũng đã giám định AND, chắc chắn không phải do cha tôi sinh ra, cha ruột tôi cũng họ Dương, tên Dương Thiên Dịch, ông ấy với cha tôi bây giờ Dương Thiên Trạch là anh em cùng một họ. Chỉ có điều khi mẹ tôi mang bầu tôi, cha ruột tôi đã mất tích, nhiều năm không biết là sống hay chết.”
Anh ta nước mắt đầy mặt, xấu hổ nhìn tôi: “Thật xin lỗi thiếu gia, trước đây là tôi sai rồi, sau này cậu nói gì tôi cũng sẽ tin, không dám nghi ngờ nữa…”
Tôi hít sâu một hơi: “Dương Thiên Dịch, Dương Thiên Trạch… anh em cùng họ, anh em cùng họ à…”
“Gia tộc Dương thị Tây Kinh, xuất thân từ Hoằng Nông Dương Thị, từ triều Hán đã là cao môn đại tộc.” Đỗ Lăng nói.
Tôi yên lặng gật đầu, hỏi Dương Khải: “Tối hôm qua anh lại nằm mơ thấy cha ruột anh sao?”
Anh ta lau nước mắt gật đầu: “Ừ, tôi ngủ không yên giấc, khi thất thần thấy ông ấy ở trên máy bay… còn… còn đánh mạt chược với vợ tôi…”
Anh ta thương tâm khóc.
“Phụ tử đối cung, phu thê đối tương…” Tôi trầm tư hỏi anh ta: “Anh có máy bay tư nhân không?”
“Có!” Anh ta vội vàng ngẩng lên.
“Tốt.” Tôi gật đầu: “Vậy chúng ta lập tức lên đường đến Tây Kinh, giữ được mạng Trần tiểu thư đã rồi nói sau.”
Dương Khải kích động quỳ xuống: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia! Tôi đi sắp xếp ngay! Chúng ta lập tức đến sân bay!”
Đỗ Lăng suy nghĩ một chút: “Chờ đã, chuyện này, không làm như vậy được!”
Dương Khải bối rối.
Đỗ Lăng nhìn anh ta: “Làm việc có nguyên tắc, cậu còn chưa nói chuyện tiền cầu phúc, gấp cái gì?”
Dương Khải lúc này mới phản ứng được: “À à, phải phải phải!”
Anh ta quay lại hỏi tôi: “Thiếu gia, bao nhiêu thì được, cậu nói tôi một con số, tôi lập tức gửi đến cho cậu!”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Tôi tùy ý, cô ấy, 300 ngàn.”
Trần Đạo gia nói, Ngô gia còn một bộ quy củ khác, không thể hạ giá mình, nhưng để tôi tự ra một cái giá, tôi cũng ngại.