Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214. Tế Phẩm Thứ Hai

Chương 214. Tế Phẩm Thứ Hai Chương 214. Tế Phẩm Thứ Hai

Dương Khải sửng sốt, không nhịn được nhìn Đỗ Lăng: “Giám đốc Đỗ, chị xem việc này…”

“Ngô Tranh, cậu không cần khách khí, cũng không cần cố kỵ, cần bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.” Đỗ Lăng nói: “Dương gia không thiếu tiền, mạng bọn họ rất đáng tiền, cậu nói bao nhiêu cũng thích hợp.”

“Tôi không cố kỵ.” Tôi bình tĩnh nói: “Anh ta tùy ý là được.”

Khả Nhi không nhịn được muốn nói.

Đỗ Lăng nhìn một cái liền hiểu, hỏi cô: “Cô gái, em nói đi.”

“Thiếu gia chỉ nói tôi, không nói mình, là vì cậu ấy thương tôi.” Khả Nhi nói: “Nhưng Ngô gia có quy củ, chuyện phong thủy không thể tự xuống giá bản thân.”

Đỗ Lăng hiểu, hỏi tôi: “Việc lần trước, người mời cậu gửi cậu bao nhiêu?”

Tôi không lên tiếng, giơ một ngón tay.

Đỗ Lăng nhìn Dương Khải: “Rõ chưa?”

“1 triệu?” Dương Khải thử dò hỏi.

“Xì…” Khả Nhi khinh thường.

Đỗ Lăng nhíu mày: “Tư Tư trong lòng cậu, chỉ đáng giá 1 triệu?”

Dương Khải hiểu ý, vội đổi lời: “10 triệu!”

Đỗ Lăng bất đắc dĩ thở dài: “Dương gia cậu gia sản mấy chục tỷ, nếu người không còn, tiền giữ lại làm gì?”

“Em…” Dương Khải cắn răng, chuẩn bị nói một con số lớn.

Tôi cản anh ta lại: “Được rồi.”

“Thiếu gia, không phải tôi không nỡ bỏ tiền, thật đấy.” Dương Khải kích động giải thích với tôi.

“Đã biết.” Tôi nói.

“Ngô Tranh, thật sự được sao?” Đỗ Lăng không yên tâm.

“Được rồi.” Tôi nói.

Đỗ Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Tôi gật đầu, hỏi Khả Nhi: “Đồ mang theo chưa?”

“Vẫn luôn trên xe, khi đến đây tôi đã mang theo rồi.” Khả Nhi nói.

“Dao thì sao?” Tôi lại hỏi.

Khả Nhi vỗ nhẹ bên hông: “Ở đây.”

Tôi gật đầu, nhìn Dương Khải: “Vậy lên đường thôi.”

Dương Khải vội vàng gật đầu: “Được!”

Ngay sau đó chúng tôi đứng dậy, rời khỏi nhà Đỗ gia, chuẩn bị lên xe đi sân bay.

Trước khi lên xe, Đỗ Lăng nắm tay tôi, khẩn thiết nói: “Ngô Tranh, hãy cứu lấy Tư Tư, kính nhờ cậu!”

Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.

Chị ấy quay sang dặn dò Dương Khải: “Nhất định không được khinh suất.”

“Chị yên tâm, em sẽ không.” Dương Khải nói: “Em nghe thiếu gia, thiếu gia nói sao thì em làm thế.”

“Được.” Đỗ Lăng nhìn chúng tôi: “Vậy mọi người lên đường đi, tôi ở lại đây chờ tin tốt từ mọi người.”

“Được.” Chúng tôi lên xe, rời khỏi đại trạch Đỗ gia.

Đỗ Lăng một mực đứng ở cửa, đưa mắt nhìn chúng tôi rời đi, cho đến khi chúng tôi đi xa, chị ấy mới khe khẽ thở dài, xoay người.

Đoàn xe ra khỏi biệt thự, đi về hướng sân bay.

Tới sân bay, máy bay tư nhân của Dương Khải đã chuẩn bị xong.

Chúng tôi lên máy bay, đợi hơn 10 phút, máy bay tiền vào đường băng, trượt đi, bay lên không, gào thét rời khỏi sân bay, bay về hướng Tây Kinh.

Sau khi máy bay cất cánh, Dương Khải để nữ tiếp viên hàng không tránh đi, đóng cửa lại.

Bên trong buồng máy bay, chỉ còn tôi, Khả Nhi, Dương Khải và trợ lý thân tín của anh ta Hàn Y.

Hàn Y hơn 20 tuổi, mái tóc dài, rất gầy, rất đẹp, vô cùng giàu kinh nghiệm.

Dương Khải hỏi Khả Nhi tài khoản của chúng tôi, sau đó bảo Hàn Y, gửi tiền vào tài khoản.

Sau khi gửi xong, anh ta thở dài.

“Thiếu gia, kính nhờ cậu.” Anh ta thành khẩn nói.

Tôi gật đầu: “Dương tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ!” Anh ta nước mắt lưng tròng gật đầu: “Tôi rất yêu vợ, tôi không thể không có cô ấy, thiếu gia, cậu nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nổi nữa…”

“Phong hồn tế không phải thuật phong thủy đơn thuần, cũng không phải vu thuật thông thường, nó là sự kết hợp giữa hai thứ này.” Tôi nói: “Lần trước gặp mặt, thật ra đã là thời cơ giải quyết tốt nhất, nhưng anh quá kích động nên bỏ lỡ. Bây giờ Trần tiểu thư xảy ra chuyện, chứng tỏ phong hồn tế đã hoàn thành một nửa, lúc này ra tay, phải phí sức, phí công một phen.”

Dương Khải hối hận không thôi, không ngừng rơi nước mắt.

“Anh không cần phải như vậy.” Tôi nói: “Chỉ cần chúng ta thực hiện nhanh, Trần tiểu thư vẫn có thể cứu được.”

“Ừ.” Anh ta gật đầu.

Tôi nhìn người đàn ông đang rơi lệ này, đột nhiên có chút đau lòng, nhìn ra được anh ta rất yêu Trần Tư Tư. Bây giờ Trần Tư Tư xảy ra chuyện, lòng anh ta cũng rối bời.

Thấy anh ta khóc, Hàn Y ngồi cạnh anh ta đưa khăn giấy sang: “Giám đốc Dương.”

Anh ta nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, bình tĩnh lại, hắng giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, phong hồn tế này rốt cuộc là tà thuật gì? Rốt cuộc là ai đang hại chúng tôi?”

“Là ai đang hại hai người, bây giờ khó mà nói.” Tôi nói: “Bây giờ việc trước mắt là cứu Trần tiểu thư, giữ lại mạng cho cô ấy, như vậy cũng tranh thủ thời gian cho anh.”

“Tranh thủ thời gian cho tôi?” Anh ta sửng sốt: “Chuyện này…”

“Phong hồn tế là một loại vu thuật hiến tế.” Tôi nói: “Đơn giản là, có người đem linh hồn của hai người hiến tế cho tà linh, nên tà linh sẽ theo thứ tự, phong ấn hồn phách của các người, từ đó giết chết hai người. Đây là một tà thuật âm độc, hơn nữa không dễ phá giải. Từ khi hai người nằm mơ thấy giấc mộng kia, mục tiêu của kẻ gieo tà thuật là 3 người 1 quỷ. Quỷ kia chính là cha đẻ anh Dương Thiên Dịch, mà ba người, chính là anh, Trần tiểu thư và mẹ anh.”

Bình Luận (0)
Comment