Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 215 - Chương 215.

Chương 215. - Chương 215. -

“Mẹ tôi.” Anh ta cả kinh.

“Phải.” Tôi gật đầu: “Mạt chược vốn có bốn người đánh, anh nhớ lại xem, tối qua anh mơ thấy Trần Tư Tư đánh bài với cha anh, có phải cô ấy ngồi đối diện với cha anh?”

“Không.” Anh ta nói: “Vợ tôi ngồi bên cạnh, không phải đối diện.”

“Vậy thì đúng rồi.” Tôi nói: “Tôi đoán không sai, mục tiêu của đối phương chính là cha mẹ anh và vợ chồng anh.”

“Như thế nào?” Khả Nhi không nhịn được hỏi.

Tôi nhìn cô: “Phụ tử đối cung, phụ thê đối tương(*), đối phương hiến tế Dương lão tiên sinh trước, như vậy người thứ hai bị hiến tế vốn phải là Dương tiên sinh, anh phải ngồi đối diện, sau đó là Trần tiểu thư ngồi bên cạnh, người cuối cùng ngồi cửa trên, vốn là mẹ Dương tiên sinh.”

(*) Cha con ngồi đối diện, vợ chồng ngồi cạnh nhau

“Ý cậu là, vốn dĩ là tôi?” Dương Khải giật mình hỏi: “Vậy… vậy tại sao vợ tôi lại xảy ra chuyện chứ?”

“Chuyện này phải hỏi anh.” Tôi nhìn anh ta: “Ba ngày trước, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt ở Đỗ gia, tôi đã sờ lưng Trần tiểu thư, thấy cô ấy hết thảy bình thường, chỉ là huyết khí có chút hư nhược, chứng tỏ hôm đó là ngày tới tháng. Tôi nghĩ đêm hôm đó, người cô ấy không hề dễ chịu, nhưng vì là tiệc tân hôn, đêm hôm đó cũng thân mật không ít đúng không?”

Khả Nhi nhất thời sửng sốt, nhìn Dương Khải: “Mẹ ơi, vượt đèn đỏ luôn hả?”

Dương Khải đỏ mặt: “A… phải… đúng là thế.”

“Vậy là đúng rồi.” Tôi nói: “Người anh dính máu cô ấy, tà linh tạm thời không dám đền gần anh, nhưng thời cơ phong hồn đã đến, nó không thể động đến anh, chỉ có thể chọn Trần tiểu thư. Tuy nói kinh nguyệt phụ nữ có thể trừ tà, nhưng cô ấy yếu ớt, không cản được tà linh, cho nên hồn phách đã bị phong bế.”

Dương Khải hoảng sợ, khẩn trương nuốt nước miếng: “Hóa ra là vậy… Tư Tư đã thay tôi cản một kiếp…”

“Đúng như vậy.” Tôi nhàn nhạt nói: “Anh thật có phúc, cưới được người vợ tốt.”

Dương Khải thở dài, lau nước mắt hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu có thể cứu vợ tôi, đúng không?”

Tôi vẫn câu nói đó: “Chỉ cần làm nhanh.”

Anh ta hít sâu một hơi, gật đầu: “Chúng ta nửa giờ nữa sẽ đến Tây Kinh, trước khi tối có thể tới bệnh viện.”

“Ừ.” Tôi gật đầu: “Vậy hẳn là sẽ kịp.”

“Cứu Trần tiểu thư sau đó thì sao?” Khả Nhi hỏi tôi.

Tôi nhìn cô: “Cứu người đã, chờ Trần tiểu thư không sao, cậu sẽ hiểu.”

Khả Nhi gật đầu: “Ừ, được!”

Dương Khải suy nghĩ một lúc hỏi tôi: “Thiếu gia, vậy có phải tôi và mẹ sẽ gặp nguy hiểm?”

“Chỉ cần Trần tiểu thư có thể sống sót, hai người sẽ tạm thời không việc gì.” Tôi nói.

Anh ta yên lặng hồi lâu, gật đầu: “Tôi hiểu…”

Lúc này, điện thoại anh ta reo lên.

Anh ta vừa nhìn, sắc mặt biến đổi, đứng lên: “Thật xin lỗi thiếu gia, tôi không tiếp chuyện được một lúc…”

Tôi khẽ mỉm cười: “Xin tự nhiên.”

Anh ta nhìn Hàn Y, xoay người đi,

Hàn Y hiểu ý anh ta: “Thiếu gia, cô Khả Nhi, dùng trái cây đi.”

“Cảm ơn.” Tôi nhàn nhạt nói.

Khả Nhi xiên một miếng dưa hấu, bỏ vào miệng, nhai một lúc, đột nhiên nghĩ đến, nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, sao lại là đánh mạt chược.”

“Bởi vì hắn chỉ muốn giết 4 người này.” Tôi nhìn Hàn Y ở đối diện: “Nếu hắn muốn giết toàn tộc Dương gia, vậy thì không phải đánh mạt chược, mà là yến hội…”

Khả Nhi nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Y.

Hàn Y nhìn hai chúng tôi, bình tĩnh cười.

Chuyện này, có liên quan đến Hàn Y.

Tôi không động quẻ, chỉ là tự nhiên biết.

Hàn Y có tham gia chuyện này, nhưng cô ta không phải chủ mưu, cô ta cũng chỉ là một con cờ, chuyện này tôi rất rõ ràng. Nhưng chuyện này không thể vạch trần, nếu không, một khi Hàn Y bại lộ, người phía sau không chừng sẽ chó cùng rứt giậu.

Bây giờ quỷ hồn của Dương Thiên Dịch ở trong tay hắn, nếu như kinh động đến, hậu quả sẽ không lường.

Hắn biết phong hồn tế, không lẽ không biết những vu thuật khác?

Vì vậy, tôi và Khả Nhi hiểu nhau nghĩ gì, chuyện liên quan đến vấn đề này, không đề cập đến nữa.

Một lúc sau, Dương Khải quay lại, sắc mặt rất khó coi.

Hàn Y đứng lên: “Giám đốc Dương, đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Khải không để ý đến cô ta, một lần nữa ngồi xuống, thở dài nói với tôi: “Thiếu gia, cha nuôi tôi đã biết chuyện này, ông ấy nói sau khi trở về sẽ nói chuyện cùng tôi.”

“Chuyện liên quan đến cha đẻ anh?” Tôi hỏi.

Anh ta gật đầu: “Mẹ tôi nói chuyện cha tôi mất tích, bọn họ cãi nhau, cha nuôi tôi nói ông ấy rất đau lòng, nói chúng tôi vong ân phụ nghĩa với ông ấy, ông ấy rất thất vọng về chúng tôi.”

Tôi không lên tiếng, gật đầu.

Dương Khải nhìn Hàn Y: “Cô ra ngoài trước đi.”

“Dạ, Giám đốc Dương.” Hàn Y đứng lên, gật đầu với chúng tôi rồi vào khoang sau.

Dương Khải chờ cô ta đi, lúc này mới lại gần, nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, rốt cuộc cha tôi đã chết thế nào? Có phải có liên quan đến cha nuôi tôi?”

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

“Cậu không biết, hay chưa phải lúc nói?” Anh ta hỏi.

Tôi bình tĩnh cười: “Tôi không phải thần tiên.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Thế cũng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment