“Chuyện cha đẻ anh, sau này sẽ tra rõ.” Tôi nhìn anh ta: “Có điều bây giờ chưa phải lúc, mạng của Trần tiểu thư vẫn như mành treo chuông, cứu người quan trọng, không cần gây thêm rắc rối.”
Anh ta gật đầu: “Tôi hiểu.”
Anh ta ưu tư một lúc, hỏi tôi: “Thiếu gia, có cần chuẩn bị gì không?”
“Cần.” Tôi nói.
Anh ta lên tinh thần: “Được, cậu nói đi!”
“Sau khi hạ cánh, chúng ta tới luôn bệnh viện.” Tôi nói: “Anh thông báo trước cho bệnh viện, đến lúc đó không được cản chúng ta. Ngoài ra, tìm 4 cô gái, sinh năm Dần, tốt nhất biết chút võ, để các cô ấy chờ ở sân bay, sau khi chúng ta đến sẽ cùng đi bệnh viện.”
“Viện trưởng bệnh viện là chiến hữu năm xưa của cha tôi, tôi gọi một chút là được. Còn về 4 cô gái tuổi Dần, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại giải quyết!” Anh ta nói.
Tôi gật đầu: “Được.”
Anh ta cầm điện thoại, gọi một số: “Chú Trầm, cháu cần 4 cô gái, tuổi Dần, có võ, chú tra luôn bây giờ, xem có đủ người không? Có 6 người đúng không? Vậy chọn ra 4 người lợi hại nhất, bảo các cô ấy trong 20 phút tới sân bay gặp chúng tôi! Phải! Ngay bây giờ.”
Anh ta tắt điện thoại, thở ra một hơi: “Thiếu gia, được rồi!”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Lấy đồ ra, chuẩn bị vẽ phù.”
“Được!” Khả Nhi cởi dây an toàn, đưa tay lấy túi, đẩy đĩa hoa quả sang một bên, lấy bút lông, chu sa, ấn gỗ đào, giấy vàng.
Dương Khải nhất thời sửng sốt: “Thiếu gia, việc này…”
Tôi đưa tay ra với Khả Nhi: “Dao.”
Khả Nhi rút dao từ hông ra, đưa cho tôi.
Tôi lại nhìn Dương Khải:” Tay trái.”
“À, được.” Dương Khải vội đưa tay cho tôi.
Tôi kéo tay anh ta, dao sắc đâm vào giữa ngón tay, nhất thời, máu hối hả tuôn ra.
Dương Khải bị đau nhíu mày.
Tôi siết tay anh ta, tay phải bấm quyết trên cùi chỏ anh ta, dùng nội khí đẩy huyết khí.
Máu chảy ra như suối, một đường máu vạch ra trên bàn.
Một lúc sau, tôi thấy thế là đủ, buông Dương Khải, bảo Khả Nhi: “Mang bạch cập đến, dạy anh ta mài chu sa.”
“Được.” Khả Nhi đưa bạch cập cho Dương Khải: “Tay trái, thuận kim đồng hồ, từ từ mài.”
“À à được!” Dương Khải cũng bất chấp tay đang rỉ máu, vội nhận lấy bạch cập.
Khả Nhi đổ một ít chu sa lên máu, hỏi tôi: “Thiếu gia, cần nước không?”
“Không cần.” Tôi nói: “Cứ mài thế.”
“Được.” Khả Nhi nhìn Dương Khải: “Bắt đầu đi.”
“Ừ!” Dương Khải khẩn trương nuốt nước miếng, bắt đầu cần thận mài.
Máu từ vết thương trên tay anh ta nhỏ xuống, theo bạch cập xuống bàn, máu trên bàn càng ngày càng nhiều, dính đặc lại.
Tôi dùng bút lông trám lên máu, ngưng thần, bắt đầu vẽ phù trên giấy vàng.
Tôi vẽ tất cả 4 đạo, đều là phù Hộ Thân.
Vẽ xong, buông bút lông xuống, niệm chú, hạ ấn, phù thành.
Bốn đạo phù này là cho 4 cô gái kia.
Với tu vi tôi bây giờ, cũng không cần đến loại phù này. Nhưng hiện nay là tình huống đặc thù, con cờ của đối phương hẳn không chỉ có mình Hàn Y, tôi muốn man thiên quá hải(*), phải đem thứ này tới bày ra. Dương Khải là một trong số những tế phẩm, dùng máu của anh ta đối phó với tà linh, có công hiệu đặc thù.
(*) Man thiên qua hải: giấu giếm, lừa gạt.
Tôi gấp lại 4 đạo phù, giao cho Dương Khải.
“Bốn đạo phù này cho bốn cô gái tuổi Dần.” Tôi nói: “Mỗi người một đạo, anh phải đích thân đeo cho họ, không được nhờ ai. Chuyện này xong rồi, phải cảm ơn họ.”
“Được!” Hắn gật đầu.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Thu dọn lại chỗ này đi.”
Khả Nhi gật đầu: “Ừ!”
“Tôi gọi nữ tiếp viên đến thu dọn.” Dương Khải hấp tấp nói.
“Không cần.” Tôi nói: “Nhiều máu thế này không để họ thấy được.”
Dương Khải hiểu: “Vậy được, cực khổ cô Khả Nhi.”
Khả Nhi nhanh chóng dọn đồ, lấy khăn giấy thấm ướt nước, lau sạch vết máu trên bàn.
Chạng vạng, chúng tôi hạ cánh ở Tây Kinh.
Xuống máy bay, đã thấy một đoàn xe chậm rãi lái tới, dừng lại bên cạnh.
Dương Khải thấy đoàn xe, hít một hơi sâu, hắng giọng.
Một người trung niên xuống xe, sau đó vài người nam nữ đi tới, cũng kính: “Giám đốc Dương!”
Dương Khải giới thiệu chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, cô Khả Nhi.”
“Ngô Tranh thiếu gia! Cô Khả Nhi!” Những người đó cung kính hô.
Tôi gật đầu, coi như đáp lại.
Người trung niên tới trước mặt chúng tôi, nhỏ giọng: “Giám đốc Dương, đã mang 4 người tới.”
Dương Khải nhìn sau lưng ông ta: “Chính là họ?”
“Phải!” Người trung niên ngoắc tay: “Lại đây.”
Bốn cô gái đi tới: “Giám đốc Dương.”
Dương Khải nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu thấy họ được không?”
Tôi nhìn thử, bốn người tướng mạo bình thường, nhưng hông không tồi, trên người mang theo cỗ sát khí màu xanh, nhìn là biết có võ công.
“Mọi người tuổi Dần?” Tôi hỏi.
“Dạ!” Thanh âm bốn cô gái rất có trung khí.
“Luyện võ gì?” Tôi hỏi.
“Hình Ý quyền.”
“Bát Cực quyền.”
“Thông Bối quyền.”
Cô gái cuối cùng hít sâu, lớn tiếng nói: “Tán Đả.”
Tôi hài lòng gật đầu: “Không tồi, đều đánh được.”
“Ngô thiếu gia xin yên tâm, 4 cô gái này đều là những người hạng nhất trong võ thuật.” Người trung niên nói: “Tất cả đều xuất thân danh môn, hơn nữa tuyệt đối đáng tin!”
“Chú là?” Tôi nhìn ông ta.
“Tôi là Trầm Lực, quản gia của Dương gia.” Người trung niên đưa tay ra.
“Chú Trầm đã ở Dương gia chúng tôi nhiều năm, trước đây là binh sĩ của cha tôi.” Dương Khải nói: “Những việc liên quan đến giữ gìn an ninh đều do chú Trầm phụ trách.”