Cô ta nhìn tôi: “Chuyện sau đó, cậu đều biết rồi.”
Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.
“Mạng tôi bây giờ ở trong tay câu.” Cô ta nhìn tôi: “Nếu cậu không cứu tôi, Dương Khải nhất định sẽ giết tôi.”
Tôi lâm vào trầm tư, đứng dậy ra cửa thư phòng, mở cửa, gọi Trần Phương: “Làm phiền chị, gọi mẹ con Dương Khải tới đây.”
“Được, thiếu gia!” Trần Phương xoay người đi.
Tôi quay đầu nhìn Hàn Y: “Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện.”
Hàn Y đứng lên, nước mắt lưng tròng, cười với tôi.
Mẹ con Dương Khải rất nhanh đã lên lầu.
Lên tới phòng khách, tôi bảo họ ngồi xuống, lại nhìn Trần Phương.
Trần Phương hiểu ý, xoay người ra khỏi thư phòng, khép cửa lại.
Thư phòng nhất thời yên tĩnh.
Trần Huệ Tử nhìn Dương Khải, lại nhìn tôi: “Thiếu gia…”
“Các người muốn tôi nhận chuyện này, phải không?” Tôi hỏi.
“Phải!” Hai mẹ con đồng thanh nói.
“Được, với hai điều kiện.” Tôi nói.
“Được, cậu nói đi!” Hai người chăm chú nhìn tôi.
“Thứ nhất, không được làm khó Hàn Y, bất kể là bây giờ, hay về sau.” Tôi nói: “Thứ hai, cho cô ấy 50 triệu, từ bây giờ không được dây dưa với cô ấy nữa.”
Trần Huệ Tử nhất thời sửng sốt: “Cho…cho cô ta tiền? Thiếu gia, nhưng cô ta…”
Dương Khải cũng sững sờ: “Thiếu gia, cô ta hại tôi, tôi còn phải cho cô ta tiền?”
“Cô ấy đi theo anh hai năm, vì anh mà bỏ đi hai đứa bé, tới bây giờ không cách nào mang thai.” Tôi lạnh lùng nói: “Bây giờ cô ấy biết hối cải, cứu cả nhà anh, 50 triệu đáng là bao?”
Sắc mặt Trần Huệ Tử rất khó nhìn, hỏi Hàn Y: “Cô… cô mang chuyện bỏ con nói với thiếu gia.”
“Tôi không nói.” Hàn Y mặt không cảm giác: “Cũng không cần tôi nói.”
“Hừ!” Trần Huệ Tử cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Giỏi cho cô thâm tàng bất lộ, cô giấu sâu thật nhỉ! Đầu tiên là cấu kết với người ngoài hại chúng tôi, sau đó lại diễn cảnh hổi cải quay đầu để thiếu gia làm chủ cho cô, giúp cô đòi lợi ích. Cô muốn kiếm tiền sao không nói sớm? Cần thiệt lượn một đường vòng dài như vậy?”
Hàn Y không lên tiếng, mắt tràn đầy khinh thường.
“Mẹ, bỏ đi!” Dương Khải tức giận: “Đừng chấp nhặt với cô ta nữa, không phải 50 triệu sao? Chúng ta đưa! Chúng ta đưa vì nể mặt thiếu gia, không phải vì cô ta!”
“Hừ!” Trần Huệ Tử cười nhạt: “Được, nể mặt thiếu gia, chúng tôi đồng ý!”
Tôi nhíu mày: “Các người có ý gì? Dì Trần, dì vẫn thấy con trai dì không sai, phải không?”
Trần Huệ Tử nghe vậy, vội dùng giọng đáng thương: “Không không, thiếu gia cậu hiểu lầm rồi, chuyện này là Dương Khải không đúng! Mới vừa rồi cũng là tôi hồ đồ… hai điều kiện cậu nói đều không thành vấn đề, 50 triệu, chúng tôi đưa!”
“Đúng! Chúng tôi đưa!” Dương Khải cũng vội vàng nói.
Hai mẹ con này, bắt đầu hiện nguyên hình.
Tôi tỉnh bơ: “Được, nếu đã không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy đi. Dương Khải, anh lập tức gửi tiền cho Hàn Y, từ bây giờ, Hàn Y và anh không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
“Được, được!” Dương Khải ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Y, lấy điện thoại, gửi 50 triệu vào tài khoản của Hàn Y.
Hàn Y nhận được tin nhắn, nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi…”
“Cô đi đi.” Tôi nhàn nhạt nói: “Muốn đi đâu thì đi tới đó, cô tự do rồi.”
“Nhưng… người kia, ông ta…” Trong lòng cô ta không chắc chắn.
“Mục tiêu của ông ta không phải cô, sẽ không làm gì cô.” Tôi nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Hàn Y cảm kích đứng lên, vái chào tôi thật sâu.
Cô ta nhìn Trần Huệ Tử và Dương Khải, xoay người rời đi.
Trần Huệ Tử nhìn bóng lưng Hàn Y, ánh mắt lóe lên tia âm độc.
“Dì này, đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi.
“A… không… không có gì.” Trần Huệ Tử vội vàng nói.
Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, đột nhiên hiểu, hung thủ thật sự hại chết Dương Thiên Dịch, là bà ta…
“Thiếu gia, cậu nhìn tôi như thế làm gì?” Trần Huệ Tử có chút chột dạ: “Đúng rồi, tôi cũng muốn gửi thêm cậu vài chục triệu, coi như tạ lỗi với cậu…”
“Dì Trần, Dương Khải.” Tôi nhìn hai mẹ con: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, chuyện An Bạch…”
“An Bạch?” Dương Khải ngẩn ra.
Sắc mặt Trần Huệ Tử nhất thời trắng bệch, khẩn trương nuốt nước miếng: “A… thiếu gia, An Bạch… cô ta cũng liên quan đến chuyện này sao?”
“Người muốn giết các người tên An Chí Kiệt.” Tôi nói: “Ông ấy là cha của An Bạch.”
Lời vừa nói ra, cả hai mẹ con cùng đổ mồ hôi.
“Hai người ai nói với tôi một chút.” Tôi hỏi: “Rốt cuộc các người đã làm gì An Bạch? Đến mức cha cô ấy muốn giết cả nhà các người để trả thù.”
“Thiếu... thiếu gia… An Bạch… cô ấy là bạn gái trước của tôi…” Dương Khải khẩn trương nuốt nước miếng: “Có điều chúng tôi sớm đã chia tay, thật đó, đã chia tay lâu rồi…”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, đứng lên: “Các người không thẳng thắn, tôi không còn cách nào khác. Chuyện này, các người vẫn là nhờ bậc thầy khác tới làm đi!”
“Đừng!” Dương Khải vội đứng lên: “Tôi nói! Tôi nói!”
Tôi lần nữa ngồi xuống: “Nói đi, đầu đuôi câu chuyện!”
Anh ta ủ rũ cúi đầu, ngồi xuống, do dự một chút: “An Bạch là bạn gái cũ của tôi, chúng tôi yêu nhau tầm 3 năm, nhưng sau đó…”
Anh ta nhìn Trần Huệ Tử.
Trần Huệ Tử khổ sở cười: “Nói đi, nói hết ra.”