Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 234 - Chương 234. Tôi Không Muốn Giết Người

Chương 234. Tôi Không Muốn Giết Người Chương 234. Tôi Không Muốn Giết Người

Hàn Y bình tĩnh quỳ, vẻ mặt lạnh lùng, yên lặng không nói.

“Đối phương là ai?” Tôi hỏi bọn họ.

“Cô ta không nói.” Dương Khải nói: “Cô ta chỉ muốn nói với cậu.”

Tôi nhìn Hàn Y: “Cô.”

Hàn Y đứng lên, đúng mực nhìn tôi, không nói câu nào.

“Bọn họ làm khó cô sao?” Tôi nhìn cô ta.

Hàn Y nhìn Dương Khải, vành mắt đỏ ửng.

Trên mặt cô ta có dấu vết năm ngón tay.

Tôi nhíu mày, hỏi Dương Khải: “Anh đánh cô ấy?”

“Tôi…” Dương Khải lúng túng.

“Các người hiểu chuyện không thế?” Tôi cười nhạt: “Cô ấy cứu các người, các người còn đánh cô ấy?”

Dương Khải rất xấu hổ: “Thiếu gia, tôi…”

“Thiếu gia, cậu đừng nóng giận.” Trần Huệ Tử vội giải thích: “Hàn Y đi theo thằng bé 2 năm, chúng tôi vẫn luôn đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta lại thông đồng với người ngoài hại chúng tôi, Dương Khải nhất thời tức giận, mới đánh cô ta một cái…”

“Đủ rồi!” Tôi cắt đứt lời bà, nhìn Hàn Y: “Cùng tôi vào.”

Hàn Y gật đầu: “Ừ.”

Dương Khải ngẩn ra: “Thiếu gia, vậy… vậy chúng tôi thì sao?”

Tôi không để ý đến anh ta, dẫn Hàn Y đến trước mặt Đỗ Lăng: “Giám đốc Đỗ, tôi muốn nói chuyện một mình với cô ấy.”

Đỗ Lăng gật đầu, bào Trần Phương: “Dẫn thiếu gia và Hàn tiểu thư vào thư phòng.”

“Dạ, giám đốc Đỗ.” Trần Phương nói: “Thiếu gia, Hàn tiểu thư, mời!”

Chúng tôi đi theo Trần Phương, vào đại trạch Đỗ gia.

Còn về hai mẹ con Dương Khải ở bên ngoài, tôi không quan tâm, Đỗ Lăng sẽ xử lý chuyện này.

Lên đến thư phòng trên lầu, Trần Phương nhỏ giọng nói với tôi: “Thiếu gia, tôi chờ ở bên ngoài, có chuyện gì, cậu cứ tùy ý sai bảo.”

“Được, cảm ơn chị.” Tôi nói.

Trần Phương khẽ mỉm cười, nhìn Hàn Y, xoay người ra ngoài, khép cửa lại.

Thư phòng lớn như vậy, chỉ còn lại tôi và Hàn Y.

Tôi bảo cô ta ngồi xuống, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không muốn giết người.” Hàn Y nói: “Ông ta ta nói làm tất cả những chuyện này vì tiền, lấy được 200 triệu xong, ông ta sẽ chia tôi 100, sau đó sẽ thả một nhà Dương Khải. Nhưng hôm qua cậu nói, ông ta không vì tiền, ông ta chỉ muốn giết người! Trong lòng tôi không nỡ, sau đó liền gửi tin nhắn cho cậu.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Sau đó cậu không nói gì, trong lòng tôi rất hoảng sợ, rất vô lực.” Mắt cô ươn ướt: “Tôi biết việc hôm qua tổn thương cậu rất sâu, cậu không muốn xen vào việc nhà Dương gia nữa. Nhưng trừ cậu ra, không còn ai có thể cứu bọn họ, cho nên tôi mới nói với Dương Khải, người đó không phải vì tiền, hắn ta muốn giết cả nhà Dương gia.”

“Sau đó Dương Khải liền đánh cô?” Tôi hỏi.

Cô ta cúi đầu, bắt đắc dĩ thở dài, tự giễu cười: “Tôi không đáng bị đánh sao?”

Tôi trầm mặc một hồi, hỏi cô ta: “Người kia là ai?”

“Ông ta tên An Chí Kiệt, là cha của An Bạch, bạn gái cũ Dương Khải.” Cô ta lấy điện thoại, mở một tấm hình đưa cho tôi: “Chính là cô gái này.”

Tôi nhận lấy nhìn, trong hình là một cô gái vóc dáng cao gầy, tóc ngắn vô cùng tỏa sáng, mắt to, sống mũi cao, một đôi má lúm đồng tiền, khi cười vô cùng tỏa sáng, vô cùng xinh đẹp.

Tôi nhíu mày: “Cô gái này bây giờ ở đâu?”

“Tôi không biết.” Cô nói.

Tôi trả điện thoại cho cô: “Nói tiếp chuyện An Chí Kiệt đi.”

“An Chí Kiệt là cha của An Bạch, tầm một tháng trước, vào một tối, ông ta tới tìm tôi, nói Dương Khải tổn thương An Bạch, ông ta ta phải lấy lại công bằng cho An Bạch.” Cô ta nói: “Ông ta nói ông ta biết, tôi và An Bạch quan hệ không tồi, nên hi vọng tôi có thể giúp ông ta.”

“Cô đồng ý?” Tôi hỏi.

“Lúc đầu không đồng ý.” Tôi nói: “Dương gia có tài thế lớn, nhiều năm như vậy, Dương Khải đã hại biết bao cô gái, ai có thể đòi được công đạo này? Tôi chuẩn bị từ chức, không muốn gây phiền toái nên không đồng ý.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Sau đó…” Cô khổ sở cười một tiếng: “Ông ta cũng giống cậu, mới nhìn liền biết rất nhiều bí mật của tôi. Ông ta đem chuyện hai năm qua giữa tôi và Dương Khải từng chút một nói ra, so với cậu còn cặn kẽ hơn. Cuối cùng ông ta nói, chỉ cần tôi lấy từ trên người Dương Khải một giọt máu, một sợi tóc, một chút móng tay, sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ đưa tôi 100 triệu.”

“Nên cô đồng ý rồi?” Tôi nhìn cô.

“Tôi không thể không đồng ý.” Cô đón ánh mắt tôi: “Cậu có biết những người như cậu, khí thế mạnh mẽ cỡ nào không? Những người như cậu, có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm người khác, loại năng lực như vậy, khiến người khác sợ hãi, run sợ. Ông ta giống như cậu, hiểu tôi thậm chí còn hơn cả tôi, đối mặt với ông ta, ngoại trừ phối hợp, tôi còn cách nào khác?”

Tôi hết ý kiến.

Cô ta cười tự giễu: “Tất nhiên, tôi cũng cần tiền…”

Cô ta dừng lại một chút, hít sâu một hơi: “Tôi không muốn giết người, càng không muốn giết Dương Khải. Giúp ông ta làm xong những chuyện đó, tôi lại hỏi, có thật sự ông chỉ vì tiền không? Ông ta đảm bảo với tôi, nói chỉ cần tiền, nói An Bạch bị Dương Khải hủy hoại, ông ta phải vì con gái mà cân nhắc nửa đời sau. Tôi tin lời ông ta, nên mới thừa dịp Dương Khải qua chỗ tôi, chuốc say anh ta, lấy máu, tóc và móng tay, trong đêm mang đến giao cho An Chí Kiệt.”

Bình Luận (0)
Comment