Sau khi thức dậy, tôi mặc quần áo tử tế, xuống phòng khách dưới tầng.
Khả Nhi đang nói chuyện với Đỗ Lăng, thấy tôi tới, cô vội đứng lên: “Thiếu gia, cậu dậy rồi!”
Tôi cười với hai người: “Chào buổi sáng.”
“Sao không ngủ thêm?” Đỗ Lăng hỏi.
“Cũng đã hơn 8 giờ, muộn rồi.
Đỗ Lăng hiểu ý cười, đứng lên: “Đi, ăn sáng thôi.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi xuống phòng ăn, ngồi xuống, dì quản gia dẫn theo vài người làm nữ, mang bữa sáng lên cho chúng tôi.
Đồ ăn sáng ở Đỗ gia rất phong phú, trung tây kết hợp, rất đa dạng, nhưng số lượng không nhiều lắm, đầy một bàn.
“Nào, uống trà sữa.” Đỗ Lăng tự mình rót trà sữa cho tôi: “Đây là tôi tự nấu, sữa bò từ nông trường, trà cũng từ xưởng trà, cậu thử xem.”
“Cảm ơn giám đốc Đỗ.” Tôi nâng cốc lên uống một hớp nhỏ, không kìm được sửng sốt: “Sao lại… mặn?”
Đỗ Lăng cười, giải thích: “Trà sữa trên thảo nguyên đều bỏ thêm muối, sao? Uống quen không?”
“Ừ.” Tôi cười, gật đầu: “Uống ngon thật!”
“Vậy thì uống nhiều chút.” Đỗ Lăng cười, nhìn Khả Nhi: “Cô nhóc, em cũng đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”
Khả Nhi vừa ăn bánh tiêu vừa gật đầu: “Vâng vâng! Bánh tiêu nhà chị ngon quá!”
Đỗ Lăng cười một tiếng, nhìn tôi: “Một lúc nữa ăn xong, tới thư phòng, nói chút chuyện với cậu.”
Tôi hơi sửng sốt, đặt cốc xuống.
“Yên tâm, không phải chuyện Dương Khải.” Đỗ Lăng lại gần, hạ giọng: “Là chuyện hôm đó tôi nói với câu…”
“À à…” Tôi biết: “Được!”
Chúng tôi tiếp tục ăn điểm tâm, vừa ăn được một nửa, Trần Phương vào phòng ăn, tới bên Đỗ Lăng nhỏ giọng nói vài câu.
Mặt Đỗ Lăng trầm xuống: “Không được!”
“Bây giờ bọn họ đang ở ngoài.” Trần Phương nhỏ giọng nói: “Chị xem chuyện này…”
“Bảo bọn họ đi đi.” Đỗ Lăng nói: “Nói với họ, sau này không được lại gần cửa nhà Đỗ gia.”
“Dạ.” Trần Phương gật đầu, xoay người đi.
Tôi cũng đại khái đoán được là chuyện gì, tỉnh bơ tiếp tục ăn.
Khả Nhi tò mò, không nhịn được hỏi: “Giám đốc Đỗ, chuyện gì thế?”
“Dương Khải mang mẹ cậu ta tới, đang ở bên ngoài.” Đỗ Lăng hời hợt nói: “Không cần để ý họ, chúng ta ăn sáng.”
Khả Nhi nhíu mày, để đũa xuống: “Có ý gì? Cũng đuổi chúng em về rồi, còn muốn làm gì?”
“Không cần để ý họ.” Đỗ Lăng nói: “Hôm qua tôi đã nói với Ngô Tranh, Dương Khải nếu quay lại cầu xin cậu ấy, tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu…”
Tôi do dự, nhìn Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng cầm khăn ăn lên lau khóe miệng, hít sâu một hơi: “Tư Tư là em tôi, nhưng cậu cũng là bạn tôi. Cậu nhận chuyện này vì nể mặt tôi, tôi không thể để cậu vì họ mà mất đi danh tiếng.” VIPTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi yên lặng trong chốc lát, bất đắc dĩ cười: “Được rồi, mạng người quan trọng…”
“Không được!” Đỗ Lăng nghiêm túc nói: “Dương Khải là cái thá gì? Cậu là bạn tôi, cậu ta lại không để cậu trong mắt, chính là coi thường tôi, chuyện này cậu tuyệt đối không thể xen vào nữa!”
“Vậy Trần Tư Tư thì sao?” Tôi hỏi: “Bạn thân của chị, chị cũng không cần nữa?”
Đỗ Lăng thở dài, nhẹ nhàng uống một ngụm trà sữa, trong mắt lóe lên ánh lệ.
“Dương Khải động đến thể diện của tôi, chị đã đòi lại gấp đôi.” Tôi bình tĩnh cười: “Giám đốc Đỗ, tôi biết chị vẫn lo lắng cho Trần tiểu thư, chuyện hôm qua, chị đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, để nó qua đi.”
Đỗ Lăng buông chén trà xuống, yên lặng không nói.
Lúc này, Trần Phương quay lại, tới bên tai chị nhỏ giọng nói vài câu.
Đỗ Lăng sửng sốt: “Thật sao?”
Trần Phương gật đầu: “Thật.”
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Đỗ Lăng nhìn tôi, hơi trầm tư, đứng lên: “Ra ngoài xem thử.”
Chúng tôi cùng nhau ra ngoài, chỉ thấy mẹ con Trần Huệ Tử, Dương Khải và Hàn Y đều quỳ ở cửa Đỗ gia.
Thấy tôi đi ra, Trần Huệ Tử rơi lệ: “Thiếu gia! Thiếu gia! Con trai tôi không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó, cầu xin cậu cứu lấy chúng tôi! Cầu xin cậu!”
Dương Khải mặt đầy xấu hổ: “Thiếu gia, tôi sai rồi, tôi xin lỗi…”
Hàn Y yên lặng không nói, khuôn mặt đầy vẻ bình tĩnh, chỉ có bả vai là run rẩy.
Đỗ Lăng nhìn tôi: “Ngô Tranh, cậu tự quyết đi.”
Tôi nhìn 3 người trên đất, đi tới trước mặt Trần Huệ Tử: “Dì đứng lên đi.”
“Thiếu gia, người kia không phải vì tiền, hắn ta muốn giết Tư Tư, muốn giết mẹ con chúng tôi.” Trần Huệ Tử khóc nói: “Cậu cứu chúng tôi với! Cứu chúng tôi với…”
Bà khóc không thành tiếng.
“Hôm qua là tôi không đúng, thiếu gia, cậu tha thứ cho tôi lần này, tôi dập đầu với cậu!”
Dương Khải không ngừng dập đầu với tôi.
“Bỏ đi.” Tôi nhíu mày: “Tôi nhận không nổi, mọi người đứng lên đi.”
“Cậu đồng ý cứu chúng tôi rồi?” Trần Huệ Tử vội vàng hỏi.
“Mọi người đứng lên trước đã, quỳ ở cổng Đỗ gia, người khác thấy sẽ nghĩ gì.” Tôi nhàn nhạt nói: “Có gì đứng lên rồi nói.”
“Thiếu gia, tôi…”
“Đứng lên!”
Dương Khải không biết làm sao, không còn cách gì khác đành đứng lên, đỡ Trần Huệ Tử dậy.
Trần Huệ Tử không ngừng rơi lệ: “Thiếu gia, cậu tài giỏi, cậu đại nhân đại lượng… Là chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ sửa, sẽ làm theo quy củ, cậu nói điều kiện gì tôi cũng đồng ý, cầu xin cậu…”
Tôi nhìn Hàn Y trên đất, hỏi Trần Huệ Tử: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Nửa đêm qua cô ta khai với chúng tôi, chuyện này cô ta cũng có phần!” Dương Khải hận ý nhìn Hàn Y: “Lúc này chúng tôi mới biết mình bị lừa, người kia vốn không cần tiền, hắn ta muốn mạng 3 người chúng tôi!”