Cũng không thể? Bởi trên người Khả Nhi còn có hai thanh Định Tiến Giả, do tôi dùng trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa cùng phù Trấn Sát luyện nuôi, sát khí rất nặng. Cô mang theo hai con dao đó, trừ phi tu vi hắn ta vượt xa tôi, nếu không, muốn tính được Khả Nhi, cửa cũng không có.
Vậy rốt cuộc vì sao hắn ta biết? Tôi nhìn mình trong gương, nhịn không được rơi vào trầm tư.
Là tôi đã khinh địch sao?
Là tôi đã coi thường hắn ta sao?
Hay tôi đã làm chỗ nào không đúng, khiến mình bị bại lộ?
Ngay khi tôi còn đang đau đầu suy nghĩ, điện thoại chợt reo lên.
Là tiếng thông báo tin nhắn.
Tôi hồi thần, rửa mặt, ra khỏi phòng tắm.
Tôi cầm điện thoại di động, nằm dài trên giường, mở ra nhìn, là một số điện thoại xa lạ, gửi đến một câu hỏi: “Hắn thật sự không phải vì tiền sao?”
Tôi giật mình, ngồi bật dậy.
Đây là tin nhắn Hàn Y gửi tới, chắc chắn là cô ta.
Mặc dù chỉ một câu nói đơn giản, nhưng bên trong ẩn chứa lượng tin tức quá lớn.
Hàn Y là con cờ của người kia, nhưng cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Thân là con cờ, cô ta nghe người kia nói, làm những chuyện này hẳn là vì tiền. Nhưng bây giờ, cô ta bắt đầu hoài nghi động cơ của người kia không đơn giản như vậy.
Cho nên, cô ta có chút hoang mang.
Tôi bình tĩnh cười, trả lời cô ta: “Cô ở bên Dương Khải hai năm, có thâm thù đại hận gì, sao phải muốn anh ta chết?”
Cô ta trầm mặc, hồi lâu sau mới trả lời: “Tôi không muốn để anh ta chết.”
“Cô giấu rất kỹ.” Tôi trả lời: “Nhưng cô không đủ độc ác.”
Cô ta không nhắn gì nữa.
Tôi để điện thoại xuống, cởi quần áo, lên giường đắp chăn lên.
Cái giường này, rất thoải mái.
Tôi lấy điện thoại, mở mục tin nhắn, gần như đồng thời, cô ta trả lời.
“Bí mật của tôi, cậu đều biết, đúng không?”
“Cô đoán xem.” Tôi trả lời.
“Tôi không nghĩ tới sẽ đến mức này, nhưng bây giờ, tôi không còn cách nào quay đầu nữa.” Cô ta nói.
“Vậy sao cô còn gửi tin nhắn cho tôi?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết, tôi rất sợ, tôi cảm thấy mình bị lợi dụng.”
Tôi nhìn tin nhắn điện thoại, hít vào một hơi thật sâu.
Tôi có cần tiếp tục không?
Hàn Y hối hận rồi, cô ta muốn nhảy khỏi con thuyền giặc, nhưng cô ta sợ, sợ người đó, cũng sợ Dương Khải.
Nếu như tôi tiếp tục nói chuyện với cô ta, cho cô ta lòng tin, cô ta nhất định sẽ quay đầu.
Nhưng tôi vừa bị người ta đuổi về, sao phải quan tâm chuyện vớ vẩn này nữa?
Không lẽ mặt mũi Ngô gia còn chưa bị tôi làm mất đủ sao?
Tôi trầm tư hồi lâu, lặng yên đặt điện thoại xuống.
Lúc này, cô ta lại gửi tin nhắn tới.
“Sao cậu không nói gì?”
Tôi nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: “Sao lại nói cùng tôi những chuyện này?”
“Vì tôi tin cậu.”
“Vì sao tin tôi?”
“Vì hắn ta sợ cậu.”
Tôi không lên tiếng, yên lặng ngồi dậy.
“Cậu có thể giúp tôi không?” Cô ta hỏi tiếp.
“Tại sao phải nói với tôi những thứ này? Cô hẳn đã biết, tôi sẽ không xen vào chuyện này nữa.” Tôi nói.
“Cậu rất lương thiện, cậu sẽ không nhìn hắn ta giết người.” Cô ta nói.
Tôi không lên tiếng, thở dài.
Tin nhắn của cô ta lại gửi tới: “Chuyện của tôi và Dương Khải, có phải từ đầu cậu đã biết rồi không?”
Tôi do dự một chút, lại gửi câu trả lời: “Không biết, cũng không muốn biết.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Cô ta hỏi.
“Coi như đã biết.” Tôi nói.
“Thật sao?” Cô ta muốn xác nhận lại.
“Cô đi theo anh ta 2 năm, ở chung với nhau 2 tháng, cô vì anh ta bỏ đi một đứa trẻ, tháng 3 năm ngoái, anh ta kết hôn với Trần Tư Tư, lại bắt cô bỏ thêm một đứa trẻ nữa, đúng không?” Tôi hỏi.
Cô ta không nói.
“Cô khóc rồi?” Tôi hỏi.
“Đời này, tôi sẽ không được làm mẹ nữa, tôi đã bị anh ta hủy hoại…” Cô trả lời.
Tôi nhìn tin nhắn này, tựa như cảm nhận được cõi lòng cô ta nhỏ lệ.
“Anh ta là một tên cặn bã.” Cô ta nói.
Tôi yên lặng hồi lâu, trả lời: “Đừng nói với tôi những thứ này.”
“Cậu có thể giúp tôi không?” Cô ta hỏi.
Tôi không trả lời, yên lặng tắt điện thoại.
Từ khi bắt đầu, tôi chỉ có một suy nghĩ là cứu người, nhưng đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đến, người kia làm vậy có mục đích gì.
Đúng vậy, hắn ta không cần tiền, hắn ta muốn giết người!
Hắn ta không chỉ muốn giết Dương Khải, còn muốn giết vợ anh ta, mẹ anh ta, rốt cuộc oán thù đến mức độ nào, khiến hắn ta phải làm như vậy?
Có điều chuyện này không quan trọng, chuyện này không liên quan đến tôi.
Tôi hít sâu một hơi, đặt điện thoại sang một bên, nằm xuống ngủ.
Một đêm này, tôi ngủ không say giấc, tỉnh lại rất nhiều lần, mỗi lần đều là vì Trần Tư Tư.
Dương Khải không phải người tốt, Trần Tư Tư cũng không phải người xấu.
Dương Khải có lẽ chết không đáng tiếc, nhưng Trần Tư Tư… chị ấy quá vô tội…
Sau khi tỉnh lại mấy lần, tôi như hiểu ra, Đỗ Lăng cho Dương Khải một cái tát, là hận anh ta, nhưng cũng lưu lại cho anh ta một đường sống, dù sao, Trần Tư Tư cũng là bạn thân của chị ấy, bạn thân…
Tôi hiểu ý này, cười một tiếng, lòng bình thường trở lại.
Bởi vì tối ngủ không ngon, sáng ngày thứ hai, hơn 8 giờ tôi mới dậy.