Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 231. Đến Nhà Tôi

Chương 231. Đến Nhà Tôi Chương 231. Đến Nhà Tôi

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không.”

Lúc này Đỗ Lăng mới yên tâm, gật đầu: “Đi, đến nhà tôi.”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu.

Đỗ Lăng kéo tay tôi, xoay người ra ngoài.

Dương Khải nhìn thấy, vội vàng chạy tới: “Giám đốc Đỗ, em...”

“Cút!” Đỗ Lăng lạnh lùng nói một câu.

Dương Khải ngu người, theo bản năng muốn xông đến giải thích: “Giám đốc Đỗ! Giám đốc Đỗ! Chị nghe em nói đã…”

Hai vệ sĩ của Đỗ gia đưa tay ngăn anh ta lại.

“Giám đốc Đỗ! Giám đốc Đỗ!” Dương Khải nóng nảy, hô to: “Chị nghe em giải thích...”

Đỗ Lăng không để ý đến anh ta, dẫn theo tôi và Khả Nhi, cùng hơn 20 vệ sĩ, ra khỏi sân bay.

Tới bãi đỗ xe, Đỗ Lăng để tôi lên xe chị ấy, do Trần Phương lái, trước sau còn mấy xe bảo vệ, từ từ lái ra khỏi sân bay, đi về phía núi Tiểu Thang.

Trên đường đi, chị ấy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Dương Khải nhất quyết muốn mang chúng tôi về?

Tôi do dự một lúc, đem chuyện xảy ra giản lược nói lại cho chị ấy nghe.

Nghe xong, chị ấy nhíu mày: “Nghĩa là, thật ra cậu đã nắm chắc phần thắng?”

“Không dám nói là nắm chắc phần thắng, nhưng tìm được người kia thì không vấn đề.” Tôi nói: “Người đó là cao thủ, hắn ta biết mình không thoát khỏi nên gửi cho Dương Khải phong thư thứ hai.”

Chị ấy gật đầu: “Đây là một lão giang hồ, hắn quá hiểu người Dương gia, nhất là Dương Khải.”

Tôi tự giễu cười một tiếng: “Là tôi còn quá trẻ, không có kinh nghiệm…”

“Đừng nói thế, cậu làm rất đúng.” Chị ấy nói.

“Dương Khải vì muốn ép chúng tôi trở lại, đến cảnh sát cũng gọi tới, lời nói cũng tuyệt tình, chuyện này, tôi không thể xen vào nữa.” Tôi nói với Đỗ Lăng: “Giám đốc Đỗ, tôi tận lực rồi.”

“Tôi biết, cậu làm rất tốt, là người Dương gia không hiểu chuyện, khiến cậu ấm ức.” Chị ấy an ủi tôi: “Bây giờ không nghĩ những chuyện này nữa, trước đây luôn muốn ăn cơm với cậu nhưng chưa có cơ hội. Tôi có thời gian hai ngày, cậu không cần vội về, ở chỗ tôi hai ngày, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Tôi nhất thời sửng sốt: “Giám đốc Đỗ, chuyện này…”

“Sao? Chút mặt mũi này cũng không cho tôi?” Chị ấy nhìn tôi.

Tôi do dự một chút, hỏi chị ấy: “Giám đốc Đỗ, chị nói thật với tôi đi, chị thật sự có chuyện muốn nói với tôi, hay vẫn muốn lưu lại chút hi vọng cho Trần tiểu thư?”

“Bản thân tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Chị ấy kéo tay tôi: “Dương Khải nếu lại đến nhờ cậu, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”

Tôi yên tâm: “Cảm ơn Giám đốc Đỗ.”

Đỗ Lăng cười: “Được rồi, đừng không vui, tối nay, tôi tẩy trần cho cậu.”

Tôi cũng cười: “Ừ.”

Khí thế của Đỗ Lăng vô cùng mạnh mẽ, khiến người khác không cách nào cản nổi.

Nhưng tôi băn khoăn là có nguyên nhân, vì tôi biết, chuyện này nếu không xong, Dương Khải nhất định sẽ trở lại.

Tối đó, tôi và Đỗ Lăng uống rất nhiều rượu, hàn huyên đến đêm khuya.

Khả Nhi cũng uống nhiều, buồn ngủ không chịu nổi, Đỗ Lăng bảo Trần Phương đưa cô về phòng ngủ trước.

Thật ra tôi cũng đã uống nhiều, nhưng tôi dùng nội khí đánh tan mùi rượu, nên vẫn còn rất tỉnh táo.

Hai chúng tôi lại uống một chai rượu vang.

Sau khi uống xong, Đỗ Lăng đứng lên: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai không cần dậy sớm, ngủ nhiều một chút.”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu: “Chị cũng nghỉ sớm đi.”

“Được!” Chị ấy khẽ cười, bảo Trần Phương: “Đưa thiếu gia về phòng.”

“Dạ.” Trần Phương gật đầu.

Tôi theo Trần Phương rời khỏi phòng khách, lên lầu vào phòng ngủ cho khách, chị ấy mở cửa cho tôi, bật đèn. Phòng này rất lớn, cũng rất xa hoa, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, vô cùng ấm áp.

“Khả Nhi đâu?” Tôi hỏi Trần Phương.

“Cô Khả Nhi ở phòng bên cạnh.” Trần Phương nói: “Cậu yên tâm, cô ấy đã ngủ.”

“Được, cảm ơn chị.” Tôi cười với chị ấy.

Trần Phương cũng cười: “Thiếu gia, khách sáo rồi, cậu nghỉ sớm đi.”

Tôi gật gật đầu: “Được.”

Chị ấy xoay người rời đi.

Tôi vào phòng, đóng cửa lại, thở dài một hơi.

Ngây người hồi lâu, tôi cởi áo khoác và áo ngoài, vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.

Vào lúc đánh răng, nhìn mình trong gương, tôi đột nhiên có cảm giác như mình đã trưởng thành.

Bắp thịt tôi đã săn chắc hơn, dáng người cũng như một tên con trai cường tráng, mà da tôi, lại trắng hơn trước.

Tôi biết, đây là do kim quang trong cơ thể.

Tôi súc miệng, lấy khăn lông lau miệng, nhìn cậu trai trong kính, bất đắc dĩ cười.

Tôi nhớ lại những chuyện lúc chiều, nhớ lại cảnh sát sau lưng Dương Khải, và lá thư trong tay anh ta.

Tôi hảo tâm, lại không nghĩ sẽ ra thành kết quả như vậy.

Người kia làm sao biết? Hắn ta có tai mắt? Hay dùng quẻ tính ra.

Nếu như có tai mắt, tôi không thể nào không phát hiện ra.

Là hắn ta tính ra sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thầy phong thủy dùng quẻ để tính toán, nếu như tu vi đối phương với mình chênh lệch không nhiều hoặc hơn, sẽ không ra được quẻ. Tôi không dám nói tu vi cao hơn hắn ta, nhưng ít nhất cũng không kém, hắn ta có thể xem được chính xác tôi, cơ bản là chuyện không thể!

Không tính được tôi, vậy có khi nào hắn ta tính Khả Nhi?

Bình Luận (0)
Comment