Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230.

Chương 230. - Chương 230. -

“Anh biết tốt xấu không?” Khả Nhi cười nhạt: “Chúng tôi tới cứu các người, anh cho rằng người kia thật sự vì tiền sao?”

Vừa nghe vậy, Hàn Y không nhịn được ngây ngẩn.

Dương Khải trầm mặc mất giây, hít vào một hơi, nói với tôi: “Thiếu gia, coi như cậu giúp tôi, xe dưới tầng, máy bay cũng chuẩn bị rồi, tôi đưa cậu và cô Khả Nhi về Thượng Kinh.”

“Anh thật sự muốn làm như vậy?” Tôi hỏi.

“Phải!” Giọng anh ta kiên định: “Tôi nói lại lần nữa, chuyện này không liên quan đến cậu, coi như cậu có lòng tốt, đừng nhúng tay vào nữa.”

“Nếu như người kia gạt các người thì sao?” Tôi hỏi.

“Tôi không biết hắn ta có lừa tôi hay không.” Dương Khải nhìn tôi: “Nhưng tôi biết nếu cậu không đi, chúng tôi nhất định phải chết.”

“Anh có lòng tin với hắn ta như vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi không còn lựa chọn nào khác.” Anh ta nói.

Tôi gật đầu: “Được, nếu đã vậy, chúng tôi đi.”

“Cảm ơn thiếu gia.” Anh ta thở phào nhẹ nhóm: “Chúng tôi không vào nhà, cậu thu dọn đồ đi.”

“Không có gì để thu dọn.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Cầm túi đi, chúng ta đi.”

“Tôi xuống dưới chờ cậu.” Dương Khải xoay người đi.

Hàn Y do dự một chút: “Thiếu gia, cậu mới nói…”

“Hàn Y!” Dương Khải gọi cô ta.

Lời đến khóe miệng, Hàn Y không còn cách nào khác đành nhịn xuống, cô ta áy náy nhìn tôi, xoay người đi.

Tôi dựa vào khung cửa, hít một hơi thật sâu, trong lòng không rõ mùi vị, mặt nóng hừng hực.

Khả Nhi cầm túi, đi tới cạnh tôi, hỏi: “Thiếu gia, thế này là sao chứ? Chúng ta tốt bụng đến cứu họ, họ lại tìm cảnh sát đến ép chúng ta đi.”

Vành mắt cô đỏ ửng.

“Là thầy phong thủy, chúng ta thật mất mặt.” Tôi cười tự giễu, ôm lấy cô: “Thật xin lỗi, khiến cậu ấm ức theo tôi…”

Khả Nhi rất ầm ức, ôm lấy tôi, nước mắt lưng tròng: “Chúng tôi không thèm quan tâm chuyện của họ nữa, để bọn họ chết đi!”

Trong lòng tôi một trận đau nhói, không kìm được ôm chặt cô.

Chúng tôi, vẫn còn quá non nớt.

Sau khi tới sân bay, Dương Khải cùng đi với chúng tôi, chúng tôi lại một lần nữa lên máy bay tư nhân của anh ta.

Lần này, anh ta tự mình đưa chúng tôi về Thượng Kinh.

Thật ra nói đưa cho dễ nghe, khó nghe một chút, là anh ta áp giải chúng tôi về. Bây giờ, anh ta đã không còn tin tưởng chúng tôi nữa.

Sau khi lên máy bay, anh ta gọi điện cho Đỗ Lăng trước mặt chúng tôi, nói chuyện nhà anh ta không cần tôi xía vào, bây giờ anh ta đưa tôi và Khả Nhi về, mời Đỗ Lăng đưa xe tới sân bay đón chúng tôi.

Thậm chí anh ta cũng chẳng buồn chú ý ngữ điệu, không cần nghĩ xem Đỗ Lăng nghĩ thế nào.

Nói chuyện điện thoại xong, anh ta cất máy, né tránh ánh mắt tôi, bảo Hàn Y: “Gửi thêm cho thiếu gia 1 triệu, coi như đền bù.”

“Được, giám đốc Dương.” Hàn Y nói.

“Không cần.” Tôi nhàn nhạt nói: “Cũng là hai tấm vé máy bay, tiền phòng hai ngày thôi, coi như tôi tự đến đây du lịch.”

“Chuyện này…” Hàn Y nhìn Dương Khải.

“Gửi.” Dương Khải nói.

“Dạ, được!” Hàn Y gật đầu.

“Dương Khải.” Anh mắt tôi lạnh lẽo: “Làm người đừng tuyệt tình quá, đánh người không đánh mặt, tôi thiếu chút tiền này của anh sao? Anh đang chế giễu ai?”

Câu cuối, giọng tôi vô cùng cứng rắn.

Hàn Y do dự nhìn Dương Khải, chờ chỉ thị của anh ta.

Sắc mặt Dương Khải rất khó nhìn, trầm mặc một lúc, hắng giọng: “Nếu thiếu gia đã không muốn thì nghe cậu ấy đi.”

Hàn Y nhìn hai chúng tôi, gật đầu: “Ừ.”

Buồng máy bay nhất thời yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Trầm mặc một lúc, điện thoại Dương Khải reo lên.

Dương Khải cầm lên nhìn, đứng lên, ra ngoài: “Alo, cha… con đang trên máy bay, đưa họ về Thượng Kinh, đến nơi sẽ quay lại… vâng…”

Anh ta ra bên ngoài gọi điện thoại.

“Thân thiết quá.” Khả Nhi châm chọc.

Tôi nhìn cô, tỏ ý đừng nói bậy.

Khả Nhi không phục, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đeo tai nghe lên.

Tôi cười, kéo cô vào ngực: “Được rồi, đừng mất hứng, được không?”

Cô không lên tiếng, chui vào ngực tôi, ôm chặt lấy tôi.

Hàn Y ở đối diện ánh mắt phức tạp, tựa hồ như có điều muốn nói với chúng tôi, lại không dám.

Chai rối trong chốc lát, cô ta lấy dũng khí: “Thiếu gia, tôi muốn…”

Lời còn chưa dứt, Dương Khải đã quay lại.

Hàn Y nhìn thấy, câu nói kế tiếp nuốt lại.

“Sao rồi?” Dương Khải nhìn cô ta: “Mới rồi muốn nói gì với thiếu gia.”

“Không có gì…” Hàn Y khôi phục bình tĩnh.

Dương Khải không nghĩ nhiều, nhìn Khả Nhi trong ngực tôi, hắng giọng: “Cô Khả Nhi, máy bay sắp cất cánh, cài dây an toàn đi.”

Hơn 6 giờ chiều, máy bay đáp xuống sân bay Cao Kinh.

Dương Khải theo chúng tôi ra ngoài sân bay, anh ta muốn đích thân giao chúng tôi cho Đỗ Lăng mới yên tâm. Như vậy thứ nhất có thể giữ mặt mũi cho Đỗ Lăng, thứ hai… hừ hừ.

Đỗ Lăng đích thân đến, chị ấy mang theo 20 người, tới đón tôi và Khả Nhi.

Dương Khải thấy Đỗ Lăng, vội tiến một bước: “Giám đốc Đỗ, em giao thiếu gia lại cho chị…”

Đỗ Lăng giơ tay lên cho anh ta một bạt tai.

Một tiếng bốp giòn dã.

Người xung quanh đều nhìn về hướng này.

Dương Khải che mặt, xấu hổ không thôi: “Giám đốc Đỗ, chị đứng nóng giận, chị nghe em giải thích…”

Đỗ Lăng không để ý đến anh ta, đi đến trước mặt tôi và Khả Nhi, hỏi tôi: “Cậu ta có khi dễ cậu không?”

Bình Luận (0)
Comment