Chừng nửa phút sau, trên đất đột nhiên xuất hiện một ít sát khí xanh đen, nó sát trên đất, quanh quẩn mấy vòng rồi bị hút vào phù Tầm Linh.
Tôi thở dài một hơi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống được.
Khả Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết nguyên lý trong đó, nhưng cô có thể cảm giác được, đây là cơ hội duy nhất để chúng tôi tìm người kia.
Khí còn sót lại rất nhanh bị phù Tầm Linh hấp thu toàn bộ, không gió mà tự bay, chậm rãi luẩn quẩn bay trên không trung, tới trước mặt tôi.
Tôi đưa tay nắm lấy nó.
“Được rồi?” Khả Nhi nhỏ giọng hỏi.
Tôi nhìn phù trong tay, cười nhạt: “Hắn ta chạy không thoát…”
Phong Hồn Tế cần sát khí mạnh mẽ làm căn cơ, người kia có thể dời vị trí Phong Hồn Tế bằng phương pháp dung trận, cũng không thể mang toàn bộ đập nước Long Xuyên này theo. Hắn ta bắt buộc trong sáng ngày mai phải tìm được địa điểm thích hợp, đem trận pháp dung hợp trở lại vào lòng đất, nếu không, chẳng những Phong Hồn Tế không cách nào tiếp tục, hắn còn bị tà linh cắn trả, khéo quá hóa vụng.
Phù Tầm Linh đã hấp thu đủ khí tức trong hiến tế trận, chỉ cần đợi thêm một đêm, chúng tôi sẽ có thể tìm được hắn ta. Giống như cấp bậc trận pháp loại Phong Hồn Tế, dung trận chỉ có thể dùng được một lần, không dùng được lần thứ hai.
Cho nên lần này, hắn ta tuyệt đối chạy không thoát.
Nghe tôi giải thích xong, Khả Nhi trầm tư một lúc, hỏi tôi: “Vậy bây giờ, chúng ta cứ chờ là được?”
“Phải, chúng ta về Tây Kinh, kiên nhẫn chờ.” Tôi nói: “Bốn cô gái tuổi Dần đã kiên trì được hai ngày, phỏng chừng họ cũng chỉ giữ vững được đến chiều mai. Có điều không sao, sáng mai chúng ta sẽ tìm được người kia, phá vỡ Phong Hồn Tế, sau đó có thể vui vẻ thoải mái về Thượng Kinh rồi.”
Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.”
“Người kia là cao thủ, sáng mai có lẽ sẽ là một trận ác chiến.” Tôi nhìn đồng hồ: “Gầy 12 giờ rồi, chúng ta đi huyện Long Xuyên ăn cơm, sau đó về Tây Kinh, dưỡng sức lấy tinh thần, chuẩn bị ngày mai chiến đấu!”
Khả Nhi gật đầu: “Được!”
Chúng tôi xoay người rời khỏi nhà đá.
Ra bên ngoài, tôi nhìn đập nước Long Xuyên ở chân núi, sau đó dẫn theo Khả Nhi rời đi.
Rời đập nước, chúng tôi trở lại huyện Long Xuyên, tìm một quán cơm, ăn hai bát đầy. Ăn cơm xong, chúng tôi lên đường, về Tây Kinh.
Hơn 3 giờ, chúng tôi trở lại khách sạn đối diện Tây Kinh Hoa Phủ, vừa vào đến cửa phòng, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Lòng tôi khẽ động.
“Tôi ra xem thử!” Khả Nhi nói.
Tôi ngăn cô lại: “Cậu ở đây, tôi ra.”
Tôi xoay người ra cửa.
Khả Nhi theo sát.
Ra tới cửa, tôi mở cửa nhìn, bên ngoài là Dương Khải và Hàn Y, phía sau bọn họ còn hai cảnh sát.
Sắc mặt Dương Khải rất khó coi.
Hàn Y rất bình tĩnh, giống như ngày thường.
“Hai người quả nhiên đã quay lại.” Dương Khải cười khổ: “Thiếu gia, cậu có ý gì?”
Tôi nhìn Hàn Y, hỏi Dương Khải: “Sao anh biết chúng tôi ở đây.”
Dương Khải đưa cho tôi một phong thư: “Tự cậu xem đi!”
Tôi nhận lấy, cầm thư mở ra nhìn, bên trên viết: “Để Ngô Tranh đi, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người, anh đã khiến tôi thất vọng một lần, nếu còn để tôi thất vọng thêm lần nữa, tự gánh lấy hậu quả.”
Hai câu đơn giản, nhưng mang tin tức rất lớn, tôi nhìn thư, không kìm được ngây ngẩn.
“Dương thiếu, là hai người này sao?” Cảnh sát sau lưng anh ta hỏi.
“Phải.” Dương Khải lạnh lùng nói.
“Hai người, đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người nọ chỉ vào chúng tôi nói.
Khả Nhi nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
“Tiểu Chu, đừng như vậy.” Dương Khải nói: “Ngô Tranh thiếu gia là bạn tôi, để chúng tôi tự giải quyết đi.”
Người tên Tiểu Chu vừa nghe liền dừng lại: “Được rồi, vậy chúng tôi ở ngoài chờ anh.”
Dương Khải gật đầu.
Tiểu Chu trợn mắt nhìn chúng tôi, mang theo người còn lại, xoay người rời đi.
Khả Nhi lạnh lùng nhìn Dương Khải và Hàn Y, châm chọc nói: “Được lắm các người, chúng tôi tới cứu các người, không cảm kích thì thôi, còn muốn thế này? Không phải muốn chúng tôi đi sao? Đến mức gọi cảnh sát không?”
“Cô Khả Nhi đừng hiểu nhầm.” Hàn Y bình tĩnh nói: “Trưa nay, có người mang phong thư trong tay thiếu gia đến bệnh viện, bảo tôi giao cho giám đốc Dương. Trong thư chỉ nói hai người còn ở Tây Kinh, cũng không nói ở đâu, chúng tôi bất đắc dĩ, đành phải nhờ bạn đến giúp.”
“Cô đừng giả làm người tốt!” Khả Nhi nổi giận: “Vô gian đạo(*) chơi vui lắm phải không?”
(*) Vô gian đạo: tên một bộ phim hình sự, trinh thám của Hong Kong, sản xuất năm 2002, nói về đề tài gián điệp.
“Khả Nhi!” Tôi nhướng mày với cô.
Khả Nhi nhìn tôi, đè nén lửa giận, chỉ hai người ngoài cửa: “Giỏi! Hai người giỏi lắm.”
Hàn Y bình tĩnh cười: “Cô Khả Nhi bớt giận, cô hiểu lầm rồi.”
Tôi trả thư cho Dương Khải, hỏi anh ta: “Có ý gì?”
“Cậu có ý gì?” Dương Khải hỏi ngược lại tôi: “Ngày hôm qua tôi tiễn cậu về Thượng Kinh, hôm nay cậu lại lặng lẽ trở lại, trở lại làm gì?”
“Trở lại cứu các người.” Tôi nói.
“Chuyện này đã không còn liên quan đến cậu, bây giờ cậu về Thượng Kinh chính là cứu chúng tôi.” Anh ta nhìn tôi: “Thiếu gia, tiền tôi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày mai giao dịch, coi như cậu giúp tôi một tay, về Thượng Kinh đi, đừng can thiệp vào chuyện này nữa, được không?”