Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 228 - Chương 228.

Chương 228. - Chương 228. -

“Đây cũng là do họ hoạch định.” Tôi nói: “Chỉ cần huyện thành phát triển về phía tây, tránh thế cục phản nghịch của đập nước Long Xuyên, kinh tế huyện Long Xuyên sẽ đi lên ngàn dặm, nhanh chóng phát triển.”

Khả Nhi nghĩ mãi không ra: “Nhưng thiếu gia, nơi này sát khí nặng như vậy, phong thủy lại là đất hung, sao người kia lại chọn tiến hành Phong Hồn Tế ở đây chứ?”

“Bởi vì Phong Hồn Tế bản thân là tà thuật.” Tôi nói: “Tà thuật cần đến sát khí, nơi có phong thủy càng hung lại càng tốt. Đặt trận Phong Hồn bố trí ở nơi rồng hóa thuồng luồng, thế cục phản nghịch này, có thể nâng công lực lên gấp bội, đối thủ của chúng ta, là một người thông minh.”

Khả Nhi gật đầu: “Ra là vậy…”

Cô nhìn hai bên núi, hỏi tôi: “Hai ngọn núi, chúng ta đi bên nào?”

Tôi nhớ lại, nhìn sườn núi phía đông, bảo cô: “Thị lực cậu tốt, nhìn kỹ thử xem, sườn núi có phải có một căn nhà tàn?”

Khả Nhi cẩn thận nhìn một lúc, gật đầu: “Có, một căn nhà đá, giống như sắp sập rồi.”

“Hài cốt của Dương Thiên Dịch chắc là ở chỗ đó.” Tôi nói: “Chúng ta lên xem thử.”

“Vậy người kia đâu? Có phải cũng ở đây không?” Khả Nhi hỏi.

Tôi hơi trầm tư: “Đi lên xem thử.”

“Được!” Khả Nhi nói.

Tôi nhìn bốn phía, chỉ thấy một con đường có thể lên núi, đưa tay chỉ: “Đi từ đó, đi thôi!”

“Được!” Khả Nhi nói.

Chúng tôi khóa xe lại, đi về phía con đường kia.

Dọc theo đường lên, càng lên lại càng dốc, tôi và Khả Nhi cùng dìu nhau, ước chừng 1 giờ đồng hồ mới tới căn nhà giữa sườn núi.

Đến nơi nhìn thử, chỉ thấy bên dưới chừng mấy thước, ẩn giấu trong rừng cây có một con đường, quanh co đi xuống, thông sang bên kia núi.

Ngay vào lúc chúng tôi vừa lên, con đường ở chân núi có một chiếc xe lái đi.

Trong lòng tôi cả kinh, lòng nói hỏng rồi, vội vàng xông vào căn nhà nhìn thử, chỉ thấy nhà trống trơn, thứ gì cũng không có.

Khả Nhi xông vào theo, vừa nhìn đã ngây ngẩn: “Thế này…”

“Chiếc xe bên ngoài!” Tôi kịp phản ứng lại.

Hai chúng tôi lao ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen càng ngày càng xa, rất nhanh lẫn vào rừng rậm, biến mất.

“Mẹ nó.” Khả Nhi gấp đến giậm chân: “Chậm mất một bước! Để hắn ta chạy rồi!”

Tôi nhìn rừng rậm phía xa, hít một hơi thật sâu, rơi vào trầm tư.

Khả Nhi bình tĩnh, ưu tư một lúc, an ủi tôi: “Thiếu gia, cậu đừng vội, chúng ta nhất định bắt được hắn ta.”

“Hắn ta rất thông minh.” Tôi nhàn nhạt nói: “Sợ chúng ta bất ngờ quay lại, nên dứt khoát đổi địa điểm, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó một lần nữa sử dụng Phong Hồn Tế…”

Cô rất áy náy: “Đều tại tôi, nếu không phải tôi hỏi cậu phong thủy ở đây, chúng ta đã đuổi kịp rồi.”

“Không trách cậu.” Tôi nhìn cô: “Là tôi xem thường hắn ta…”

Khả Nhi nhất thời sửng sốt: “Xem thường hắn ta?”

Tôi quay người nhìn tòa nhà dột nát: “Phong Hồn Tế một khi đã bắt đầu, nếu tà linh chưa bắt được đủ tế phẩm, trận pháp không thể kết thúc, cho nên tôi vẫn nghĩ hắn ta không chạy được. Bây giờ xem ra, tu vi người này rất cao, không chỉ sử dụng được tà thuật, còn biết dùng cách dung trận.”

“Cách dung trận?” Cô không hiểu: “Là thế nào?”

“Cái gọi là dung trận, chính là đem trận pháp dung hợp vào một vật, là bí thuật thường dùng khi luyện nuôi vật.” Tôi giải thích: “Hắn ta phải mang hài cốt của Dương Thiên Dịch đi, trước hết phải dung trận pháp ở nơi này vào một vật, nói cách khác, hắn ta không chỉ mang đi hài cốt, phải mang cả trận pháp đi cùng mới được. Nếu tu vi hắn ta không cao, căn bản không làm được việc này.”

“Cũng có nghĩa là, người này là một nhân vật rất lợi hại?” Cô nhìn tôi.

“Là cao thủ.” Tôi nói.

“Vậy… chúng ta làm sao bây giờ?” Cô hỏi.

Tôi hơi trầm tư, xoay người đi vào căn nhà dột

Khả Nhi vừa nhìn, xoay người theo tôi.

Vào trong nhà, tôi ngồi chồm hỗm xuống, nhìn kỹ trên đất, trận pháp dù đã biến mất, nhưng vì thời gian quá ngắn, hơi đất vẫn sót lại chút trường khí.

Tôi hơi trầm tư, đã có cách.

“Khả Nhi, lấy giấy vàng!” Tôi vội bảo.

Khả Nhi buông túi xuống, lấy giấy vàng và bút lông đưa cho tôi: “Đây!”

Tôi không nhận bút lông, chỉ lấy giấy vàng, ngón tay quyết vẽ một đạo phù Tầm Linh.

Rất nhanh, trên giấy vàng hiện ra kim quang phù văn, chậm rãi ẩn vào giấy.

Phù Tầm Linh có thể thu thập khí tức, tìm khí tức, mặc dù ở đây đã không còn khí huyết máu xương của Dương Thiên Dịch, nhưng vẫn còn khí sót lại từ trận Phong Hồn và hiến tế trận, chỉ cần thu thập được những thứ này, liền có cách tìm người đó.

Trực giác nói cho tôi biết, có thể làm như vậy.

Nhưng phù Tầm Linh có thu thập được khí còn sót lại hay không, tôi cũng không chắc.

Vẽ phù xong, tôi bình tĩnh lại, ném phù xuống đất.

Khả Nhi đi tới, nhìn phù Tầm Linh, theo bản năng ôm lấy tay tôi.

Sau khi phù rơi xuống đất, không có bất kỳ phản ứng nào.

Khả Nhi khẩn trương nuốt nước miếng, không nhịn được nhìn tôi.

Tôi ngưng mắt nhìn phù Tầm Linh trên đất, lòng bàn tay không kìm được đổ mồ hôi.

Thời gian như ngưng lại.

Bình Luận (0)
Comment