Bà ta cuống quýt: “Thiếu gia, chuyện này… rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.” Tôi nói: “Nếu như đến giờ dì còn không thẳng thắn, chuyện kia tôi không quản được.”
Bà ta cúi đầu, khổ sở cười: “Tôi thật sự không biết… tôi chỉ... chỉ là…”
“Chỉ là gì?” tôi hỏi.
“Tôi chỉ là, trước hôm Dương Khải và Tư Tư đính hôn, lấy danh nghĩa Tư Tư, bảo người mang cho An Bạch một tấm thiệp mời.” Trần Huệ Tử dừng lại một chút, chột dạ giải thích: “Tôi không có ác ý, chỉ muốn cô ta từ bỏ ý định thôi, lại không trễ nải cô ta…”
Dương Khải ngẩn ra: “Mẹ, mẹ…”
“Trừ thiệp mời, còn gì khác không?” Tôi nhìn Trần Huệ Tử.
“Còn có… còn một tờ chi phiếu.” Trần Huệ Tử nhỏ giọng: “Chi phiếu 5 triệu…”
“Mẹ, mẹ đưa cô ấy những thứ đó làm gì?” Dương Khải bi phẫn hỏi: “An Bạch tính cách mạnh mẽ, mẹ làm vậy không phải kích thích cô ấy, làm nhục cô ấy sao?”
“Mẹ vì tốt cho con!” Trần Huệ Tử cao giọng: “Mẹ sợ sau này cô ta mang đứa trẻ trở lại, quấy rầy con và Tư Tư! Mẹ làm sai sao?”
“Mẹ!” Dương Khải tức giận nắm quyền, nhưng lại không thể làm gì.
Lòng tôi đau nhói, cười lạnh: “Dì, dì quá đáng lắm rồi.”
“Thiếu gia, tôi… tôi thật sự vì nó và Tư Tư!” Trần Huệ Tử giãi bày: “Là một người mẹ, tôi làm tất cả cũng chỉ vì con trai!”
“Phải không?” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Con trai dì là bảo trai, con gái người khác lại không phải bảo trai sao?”
“Chuyện này… tôi…” Trần Huệ Tử xấu hổ cúi đầu: “Được, là tôi sai...”
Bà ta chợt ngẩng đầu lên: “Thiếu gia, cậu xem thế này được không, tôi đi tìm An Bạch xin lỗi, đón cô ta và con về, mua cho cô ta một căn nhà, lại cho cô ta cổ phần, trừ danh phận ra, những gì con dâu Dương gia nên có, tôi sẽ cho cô ta gấp đôi, như vậy được không?”
“Phải phải phải!” Dương Khải cũng nói: “Tôi đi đón cô ấy và con trai về! Sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy!”
Tôi thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Muộn rồi…”
“Muộn?” Hai mẹ con họ nhất thời sửng sốt.
“An Bạch chết rồi.” Tôi nhìn hai người bọn họ: “Ngay vào hôm anh và Trần Tư Tư đính hôn, cô ấy đã tự sát.”
“A!” Dương Khải cả kinh, từ trên sô pha trượt xuống thảm.
Trần Huệ Tử cũng ngốc người.
“Dì rất hiểu tính cách An Bạch.” Tôi nhìn chằm chằm Trần Huệ Tử: “Ban đầu dì đuổi mẹ con An Bạch đi, cô ấy vì chuyện này mà mắc chứng trầm cảm, những chuyện này dì cũng biết. Dì cố tình gửi thiệp và chi phiếu đến, vốn là để kích thích cô ấy, làm nhục cô ấy, nói trắng ra, dì muốn bức tử cô ấy, không phải sao?”
“Tôi… tôi…” Trần Huệ Tử hoảng sợ nhìn tôi, sợ run lẩy bẩy.
“Nói đến mức này, tôi cũng không cần giấu diếm thay dì nữa.” Tôi khinh thường cười một tiếng: “Dì thích dùng mưu kế đùa bỡn với người khác, mượn dao giết người. Cha ruột Dương Khải lúc đầu chết thế nào, dì thật sự không biết sao?”
“Thiếu gia, cậu đừng!” Bà ta cả kinh thất sắc.
Dương Khải nhất thời sửng sốt, vội vàng hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu có ý gì?”
“Anh hỏi mẹ anh đi.” Tôi nhàn nhạt nói.
Dương Khải nuốt nước miếng, nhìn Trần Huệ Tử: “Mẹ… cha con… rốt cuộc là bị ai giết”
Trần Huệ Tử không lời biện minh, lấy ra đòn sát thủ của người mẹ, ôm mặt khóc.
Bà ta vừa khóc, mọi chuyện đều rõ ràng.
Mắt Dương Khải đỏ lên: “Là… là mẹ sao?”
“Mẹ muốn ly dị, ông ấy không đồng ý!” Trần Huệ Tử đột nhiên bộc phát: “Mẹ khó chịu, khóc lóc với Thiên Trạch, làm sao mẹ biết ông ấy sẽ đi giết cha con?”
“Thật sự là ông ấy?” Dương Khải cười khổ: “Cho nên… cho nên mẹ một mực đi tìm cha, cũng là giả?”
“Phải, đều là giả?” Trần Huệ Tử dứt khóa lật bài: “Phải! Ám chỉ Dương Thiên Trạch giết cha con cũng là mẹ, những năm nay người tìm cha con cũng là mẹ! Mẹ chỉ sợ Dương Thiên Trạch cảm thấy, mẹ gả cho ông ấy vì có âm mưu, con đã hài lòng chưa?”
“A…” Dương Khải gần như tan vỡ: “Cho nên mẹ không biết Dương Thiên Trạch giết cha con, Dương Thiên Trạch lại một mực tự nhận là người giết, không liên quan đến mẹ, cho nên hai người liền thuận lợi ân ái hơn 30 năm... mẹ, mẹ quả là nữ Gia Cát, thật thông minh, thật có thủ đoạn…”
“Dương Thiên Dịch chỉ là tên vô dụng!” Mắt Trần Huệ Tử đỏ lên, đến lúc này, bà ta cũng không cần che giấu điều gì nữa: “Mẹ gả cho ông ta, không phải vì muốn cùng ông ta sống cuộc sống nghèo khổ! Ông ta lừa mẹ, nói gì mà gia chủ tương lai của Dương gia, nhưng kết hôn rồi mẹ mới biết, người thừa kế thực sự là Dương Thiên Trạch! Mẹ xuất thân từ dòng dõi thi gia Giang Nam, vì gả cho ông ta, bỏ rơi cả mối tình đầu! Mẹ hi sinh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng có được gì? Dương Thiên Dịch, ông ta đáng chết!”
“Cho nên, lần trước dì nói những thứ kia, là vì sợ tôi hoài nghi dì, phải không?” Tôi hỏi bà ta.
Bà ta khổ sở cười: “Phải! Thiếu gia là đại sư phong thủy, Dương Khải nói cậu vô cùng lợi hại, ngay cả sinh thần bát tự cũng không cần liền biết nó không phải con trai Dương Thiên Trạch, liền biết Dương Thiên Dịch bị người khác hại chết. Cậu nói muốn gặp tôi, tôi có thể không sợ sao? Không còn cách nào, tôi chỉ biết dùng nước mắt, lấy nước mắt giấu mình đi. Hôm đó, cậu tin, để tôi đi, tôi còn nghĩ, thằng nhóc này cũng chỉ có vậy… không nghĩ đến… cậu lại đợi ở đây…”