Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 238 - Chương 238. Lũ Lụt Tràn Miếu Long Vương

Chương 238. Lũ Lụt Tràn Miếu Long Vương Chương 238. Lũ Lụt Tràn Miếu Long Vương

Tôi nhức đầu, không nghĩ tới mình là một thầy phong thủy, lại bị bà dì này quay mòng mòng.

Ngày đó, tôi thật sự cho là bà ta chân thành, bây giờ mới biết, tôi vẫn còn quá trẻ.

Tôi tự giễu cười một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.

“Mẹ!” Dương Khải bi phẫn gầm thét: “Sao mẹ có thể làm như vậy!”

Trần Huệ Tử mọi sự nói xong, bình tĩnh cười: “Mẹ làm những chuyện này đều vì con…”

Dương Khải tuyệt vọng ôm mặt, than khóc.

Anh ta không biết phải làm gì bây giờ.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy ngực vô cùng khó chịu, vừa buồn phiền, vừa bực bội, hít vào một hơi thật sâu, yên lặng đứng lên, xoay người ra cửa.

Tôi muốn rời khỏi đây, ra ngoài hóng mát một chút.

“Thiếu gia!” Trần Huệ Tử phốc một tiếng quỳ xuống trước mắt tôi, thảm thiết cười, run giọng cầu khẩn: “Tất cả mọi sai lầm đều là do tôi. Mạng của An Bạch dùng mạng tôi đền! Tư Tư vô tội, mong cậu cứu con bé, cứu con trai tôi, được không?”

Tôi không lên tiếng, do dự một chút, mở cửa ra khỏi thư phòng.

Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Trần Huệ Tử tuyệt vọng.

Bà ta xụi lơ trên đất, một tiếng rống lên, khóc lóc thất thanh, người cũng suy sụp.

Tôi nghe được tiếng khóc của bà ta.

Cảm thấy vô cùng nực cười.

Trần Phương đi tới, thấp giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, không sao chứ?”

“Tôi muốn ra ngoài dạo một chút.” Tôi nói: “Khả Nhi đâu?”

“Cô Khả Nhi ở phòng khách.” Chị nói.

Tôi gật đầu, xoay người xuống lầu.

Vào phòng khách, cả Đỗ Lăng và Khả Nhi cùng đứng lên.

“Thiếu gia, sao rồi?” Khả Nhi vội vàng hỏi.

Đỗ Lăng không lên tiếng, yên lặng nhìn tôi, chờ tôi trả lời.

“Tôi muốn ra ngoài hóng mát một chút.” Tôi nói với Đỗ Lăng.

Đỗ Lăng gật đầu: “Được.”

Tôi cho Khả Nhi một ánh mắt, xoay người ra ngoài.

Khả Nhi theo sau.

Ra khỏi đại trạch Đỗ gia, tôi theo dọc con đường đi về phía trước, lòng đây mê mang.

Khả Nhi yên lặng đi cạnh tôi, không dám hỏi nhiều.

Đi được chừng chục phút, tôi dừng bước, lấy điện thoại gọi cho Trần Đạo gia.

Trần Đạo gia rất nhanh đã nghe máy: “Alo, thiếu gia, chuyện Cao gia xong rồi?”

Tôi cười nhạt: “Xong rồi.”

“Tốt, tốt!” Trần Đạo gia cười: “Cao gia tiểu thư, thiếu gia có thích không?”

Mặt tôi đỏ lên: “Đạo gia, chuyện này há có thể đùa giỡn…”

“Không phải đùa giỡn.” Trần Đạo gia hiểu ý cười một tiếng: “Cũng là duyên phận của cậu, làm sao đùa giỡn?”

Ông cụ này, một lời hai nghĩa, nháy mắt đã khiến tôi đỏ mặt tía tai.

Tôi ho khan một tiếng: “A… Đạo gia, tôi gọi điện cho ngài là vì muốn hỏi thăm một người.”

“Được, cậu nói đi.” Ông cụ nói.

“Ông ta tên An Chí Kiệt, là một cao thủ phong thủy.” Tôi nói: “Ngài có biết người này không?”

“An Chí Kiệt?” Ông sửng sốt, sau đó cười: “Thiếu gia gặp cậu ta sao?”

Tôi giật mình: “Lai lịch ông ta thế nào?”

“Cậu ta là thầy phong thủy nổi danh Giang Nam, người giang hồ còn gọi là Cửu tiên sinh.” Trần đạo gia nói: “Cha cậu ta là An Như Lâm, tinh thông âm dương mười tám thuật tế, khi còn sống, cùng với ông nội cậu, đều là những nhân vật nổi danh!”

“Ông nội tôi?” Tôi nhất thời sửng sốt.

“Đúng thế!” Trần đạo gia nói: “Bắc Mai Hoa, Nam Thập Bát, thuật pháp thần thông hai nhà họ Lâm. Bắc Mai Hoa ở đây chỉ ông nội cậu, Nam Thập Bát chính là An Như Lâm…”

“Vậy hai nhà họ Lâm là ý gì?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Hai nhà Lâm gia chỉ hai nhánh gia tộc ở Nam Lâm và Bắc Lâm.” Ông nói: “Hai gia tộc này 800 năm trước cùng một tổ, đều họ Lâm, sau đó không biết vì sao chia làm hai nhà, một nhà họ Diệp ở phương Bắc, một nhà họ Lâm ở Giang Nam. Trên giang hồ, danh xưng Diệp gia Bắc Lâm, Lâm gia Nam Lâm vì vậy mà thành. Nam Bắc hai Lâm đều có pháp thuật thần thông, nên mới gọi là thuật pháp thần thông hai nhà họ Lâm.”

Trần đạo gia dừng lại một chút: “Bốn người này, năm đó đều là phong thủy đại sư danh chấn giang hồ, cùng là Ngô, An, Diệp, Lâm gia chủ bốn đại thế gia phong thủy. Hơn 20 năm trước, bọn họ kết nghĩa huynh đệ, dựa vào tuổi tác, Đại gia là Diệp gia chưởng môn Diệp Thắng Công, Nhị gia là An gia chưởng môn An Như Lâm, Tam gia là Lâm gia chưởng môn Lâm Thế Vũ, Tứ gia chính là ông nội cậu, Ngô gia chưởng môn, Mai Hoa Thánh Thủ - Ngô Niệm Sinh.”

Tôi giật mình: “Lâm gia, Diệp gia, An gia… nói như vậy, chúng tôi là thế giao?”

“Phải.” Trần Đạo gia nói: “Cửu tiên sinh An Chí Kiệt chính là con trai Nhị gia An Như Lâm, hai nhà các cậu là thế giao, ta còn nhớ cậu ta nhỏ hơn Quân Ngọc cha cậu gần hai tháng, luận vai vế, cậu còn phải gọi cậu ta một tiếng chú.”

Tôi chai rồi: “Chú…”

Trần Đạo gia tính toán: “Ừ, không sai đâu, cậu ta nhỏ hơn cha cậu hai tháng.”

Tôi nuốt nước miếng: “À… được, tôi biết rồi, cảm ơn ngài…”

Trần Đạo gia cười: “Thiếu gia khách khí rồi, nếu hôm nay cậu tiện thì tới Tây Sơn gặp nhau, tôi kể cậu nghe chuyện ông nội cậu năm đó… ha ha ha, đặc sắc lắm!”

Tôi lúng túng cười một tiếng: “Hôm nay không được, ngày khác đi, có dịp, tôi uống trà với ngài.”

“Được.” Ông cười.

Tôi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, nhìn Khả Nhi: “Khó trách ông ấy tính được chính xác tôi…”

“Sao rồi?” Khả Nhi vội vàng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment