“Ông ấy là chú tôi.” Tôi cười khổ: “Thật là lũ lụt tràn miếu Long Vương.”
(*) Lũ lụt tràn miếu Long Vương: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lên tràn miếu Long Vương, người mình lại đánh người mình. Nói đến tình cảnh người một nhà lại đấu đá nhau.
“Nếu đã là người một nhà, chuyện này không phải đơn giản rồi sao?” Khả Nhi nói: “Nói chuyện với ông ấy, để ông ấy để yên cho Dương gia là được.”
“Cậu biết mẹ con Dương Khải đã làm gì không?”
“Làm gì?”
“Bọn họ hại chết con gái người ta.” Tôi nhìn cô ấy: “Thù giết con gái, làm sao nói chuyện được?”
“Hả?” Khả Nhi sửng sốt: “Bọn họ…”
“Một nhà Dương Khải, trừ Trần Tư Tư ra, đều là lũ cầm thú.” Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Một bang cầm thú, bên còn lại lại là thế giao với nhà tôi, cậu nói tôi phải làm sao?”
“Cậu không muốn làm nữa, phải không?” Cô hỏi.
Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.
“Nhưng quy củ Ngô gia, không cho phép cậu làm vậy, có phải không?” Cô lại hỏi.
“Người Dương gia chết không đáng tiếc, nhưng Trần Tư Tư, chị ấy vô tội.” Tôi nhìn cô: “Hơn nữa Ngô gia cũng có quy củ, chuyện đã nhận, nhất định phải làm xong mới được. Trong lòng tôi rất loạn, không biết làm gì…”
Khả Nhi đau lòng ôm lấy tôi: “Thiếu gia, cậu đừng như vậy…”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô, lòng nhói đau: “Cô gái kia tên An Bạch, vô cùng trẻ, mới hơn 20 tuổi đã bị mẹ con Dương Khải bức tử. An gia và Ngô gia là thế giao, bây giờ tôi phải ngăn cản chú An báo thù cho con gái, lòng tôi…”
Cô yên lặng trong chốc lát, nhìn tôi thật tôi: “Cậu muốn nghe ý kiến của tôi không?”
“Muốn.” Tôi gật đầu.
“Cậu còn nhớ khi trước trấn Vạn Sơn, cậu nói Lý Xuyên thế nào không?”
Tôi nhất thời sửng sốt: “Ý cậu là…”
“Lúc đó tôi hỏi cậu, Lý Xuyên là một tên tồi, bại hoại, tại sao chúng ta còn phải giúp anh ta?” Cậu nói với tôi, chúng ta giống như bác sĩ, nếu bệnh nhân đến là một tội phạm, chúng ta cứu hay không cứu?” Cô ngưng mắt nhìn tôi: “Thiếu gia, người Dương gia quả thật không phải người tốt, nhưng thân phận họ bây giờ là bệnh nhân. Chuyện này chúng ta đã nhận, mũi tên bắn đi không thu hồi lại được, nếu làm xong, thứ tổn hại là mặt mũi Ngô gia, cậu nói sao?”
Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt: “Nếu Trần Tư Tư vô tội, chúng ta ít nhất cứu được cô ấy đã. Nếu chú ấy là cao thủ, muốn báo thù, không lẽ chỉ có cơ hội này sao? Lần này, là lũ tràn miếu Long vương, nhưng lần tới, chúng ta chỉ đứng cạnh xem, không được sao?”
“Lần này lũ tràn miếu Long vương, lần tới…” Tôi thông suốt: “Cậu nói đúng, nói đúng…”
“Vậy cậu còn suy nghĩ không?” Cô nhìn tôi.
Tôi hiểu ý cười: “Đi thôi, đi cứu Trần Tư Tư!”
Khả Nhi cười, gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi trở lại đại trạch Đỗ gia, nói chuyện ngắn gọn với Đỗ Lăng vài câu rồi lên lầu, vào thư phòng.
Tâm trạng Dương Khải vô cùng xuống dốc, ngồi trên thảm, ủ rũ cúi đầu, khóc thít thít.
Trần Huệ Tử vẻ mặt thẫn thờ, như rơi lệ, tựa như không còn linh hồn.
Thấy tôi đi vào, hai mẹ con họ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Tôi ngồi xuống đối diện họ, nhìn hai người: “Tỉnh táo lại chưa?”
Hai người nhìn nhau, không lên tiếng, đều không muốn để ý đối phương.
“Chuyện nhà các người, còn muốn làm không?” Tôi lớn tiếng hỏi.
Lúc này Dương Khải mới hồi phục tinh thần, vội vàng bò dậy: “Làm! Chúng tôi làm chứ!”
Trong mắt Trần Huệ Tử dâng lên hi vọng: “Thiếu gia, cậu… cậu đồng ý giúp chúng tôi?”
“Ngô gia chúng tôi có quy củ, việc hoặc là không nhận, đã nhận thì phải làm cho xong.” Tôi nói: “Nếu các người vẫn muốn làm, thì đứng lên rửa mặt, chúng ta ra sân bay. Trễ nải thêm nữa, Trần tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.”
“A, được!” Dương Khải vội lau nước mắt, cảm kích nhìn tôi: “Cảm ơn thiếu gia.”
Trần Huệ Tử cũng kịp phản ứng lại: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia.”
Tôi đứng lên: “Tôi xuống tầng chờ hai người.”
Nói xong, tôi xoay người ra cửa.
Trần Huệ Tử chần chừ một lúc: “Thiếu gia, cậu chờ đã…”
Tôi dừng bước, quay người nhìn bà ta.
Bà ta xấu hổ cúi đầu: “Mới rồi… mới rồi những lời đó…”
“Tôi chỉ quan tâm chuyện An Bạch.” Tôi nói: “Dì còn nói gì khác sao?”
Trần Huệ Tử ngẩn ra, sau đó liền hiểu: “A… không, không nói gì khác…”
Tôi nhìn Dương Khải, xoay người ra khỏi thư phòng.
Sau khi ra ngoài, tôi thấy thật buồn nôn, thiếu chút nữa thì phun ra.
Trần Phương và Khả Nhi vội vàng chạy lại: “Thiếu gia…”
Tôi khoát khoát tay: “Tôi không sao…”
Tôi điều hòa lại nhịp thở, xoay người xuống lầu.
Đây là công việc của tôi, nếu đã là công việc, ắt có lúc gặp phải vài người đáng ghét.
Tôi không trốn tránh được, chỉ có thể thích ứng, thích ứng là được.
Đỗ Lăng vẫn một mực chờ tôi ở phòng khách, thấy tôi xuống, chị ấy đón tôi: “Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt khó nhìn vậy?”
“Không sao.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Nếu thấy khó khăn, không nên miễn cưỡng.” Chị ấy nói: “Cậu đã rất nể mặt tôi rồi.”
“Nếu tôi không đi, Trần Tư Tư chắc chắn sẽ chết.” Tôi nói.
Đỗ Lăng yên lặng trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi.”