Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240.

Chương 240. - Chương 240. -

“Còn chuyện của chị, tôi chỉ có thể để lại lần sau.”

“Chuyện đó không gấp, tôi đợi cậu.”

“Được.” Tôi cười.

Đỗ Lăng cũng cười.

Buổi trưa chúng tôi trở lại sân bay, lại một lần nữa lên máy bay tư nhân của Dương Khải.

Ba ngày ngắn ngủi, đây đã là lần thứ ba tôi đến Tây Kinh.

Sau khi lên máy bay, mẹ con Dương Khải vẫn rất kiệm lời, hai người họ cũng rất tôn trọng tôi và Khả Nhi, nhưng chúng tôi không chút giao lưu qua lại, ánh mắt cũng phức tạp hơn nhiều.

Nhưng tôi biết, đây chỉ là tạm thời.

Hai mẹ con nhà này, thật ra giống nhau từ trong cốt tủy, cái gì mà thù giết cha, tội giết chồng, chỉ một câu mẹ vì con, mẹ không sai đều có thể giải quyết.

Cuộc sống tiếp tục được, đều dựa vào diễn xuất.

Hai mẹ con nhà này diễn quá tốt, cho nên đánh mất bản thân.

Có điều, bây giờ đã không quan trọng nữa.

Lần này tôi đi, chỉ vì Trần Tư Tư.

Máy bay rất nhanh đã cất cánh.

Tôi nhìn biển mây bên ngoài, rơi vào trầm tư.

Nghĩ lại những chuyện phát sinh trong hai ngày qua, tôi có thể cảm giác được, người chú này của tôi không hề muốn xung đột chính dưới. CHú ấy trả thù cho con gái, nhưng cũng không muốn xích mích với Ngô gia, dẫu sao hai nhà cũng có giao tình nhiều năm.

Trước đây tôi không biết ẩn tình trong chuyện này, bây giờ đã biết, tôi cũng phải thay đổi lại suy nghĩ. An Bạch chết oan, An Chí Kiệt trả thù cho con gái, xét từ giao tình hai nhà, tôi không nên ngăn cản. Nếu tôi cứng rắn muốn phá Phong Hồn Tế, tất sẽ thương đến thể diện An gia, nếu không phá, mặt mũi Ngô gia cũng chẳng đẹp đẽ gì. Bây giờ chỉ còn cách giải quyết duy nhất, là gặp mặt chú ấy, tỏ rõ lập trường, giải thích hiểu lầm với Trần Tư Tư. Cửu tiên sinh hẳn không phải một người không hiểu chuyện, nếu chú ấy biết người gửi thiệp mời không phải Trần Tư Tư, hẳn sẽ không giết người vô tội.

Cứ như vậy, thể diện hai nhà chúng tôi cũng giữ lại được.

Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 12 giờ.

An Chí Kiệt lúc này hẳn đã tìm được nơi bày trận mới, Phong Hồn Tế một lần nữa khởi động, tà linh đang chờ ở bệnh viện, chỉ cần đợi 4 cô gái tuổi Dần đó không chịu được, nó sẽ hạ thủ với Trần Tư Tư.

Thời gian còn lại không nhiều lắm.

Tôi hít sâu một hơi, dựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

Thử một chút xem sao.

Trên đường đi không nói nhiều, hơn 1 giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tây Kinh.

Sau khi xuống sân bay, tôi bảo Dương Khải mang tôi và Khả Nhi đến Tây Kinh Hoa Phủ, sau đó bảo bọn họ về chờ tin.

Dương Khải không dám hỏi nhiều, đưa chúng tôi đến khách sạn, sắp xếp phòng cho chúng tôi xong liền mang Trần Huệ Tử đi.

Đợi bọn họ đi xong, tôi bảo Khả Nhi đi chuẩn bị nước nóng.

Khả Nhi gật đầu, xoay người vào phòng tắm.

Tôi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra gọi cho cha tôi: “Cha, là con.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cha tôi hỏi.

Từ khi tôi sống độc lập, mỗi lần hai cha con gọi điện đều là câu hỏi này.

“Cha và An Chí Kiệt có quen biết không?” Tôi hỏi.

Cha tôi nhất thời sửng sốt: “An Chí Kiệt? Sao thế?”

“Con cần gặp chú ấy, cha liên lạc được với chú ấy không?” Tôi hỏi.

Cha tôi hơi trầm tư: “Được, chờ điện thoại của cha.”

Cha cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại, ngồi xuống sô pha.

Đợi chừng một phút, điện thoại của cha gọi tới.

“Cha đã gọi cho cậu ấy, cậu ấy bảo sẽ gọi lại cho con.” Ông nói.

“Vâng, cảm ơn cha.” Tôi bình tĩnh nói.

Cha tôi do dự một hồi, hỏi tôi: “Hai người rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chúng ta có quy củ, cha đừng hỏi nhiều.” Tôi hít sâu một hơi: “Con sẽ xử lý được.”

Cha tôi cũng là thầy phong thủy, lời không cần nói nhiều, đến đây cha tôi sẽ tự hiểu.

Cha tôi yên lặng trong chốc lát, chân thành nói với tôi: “Ngô Tranh, Ngô gia chúng ta và An gia là thế giao, ông nội An và ông nội con là anh em kết nghĩa, cha và chú Cửu cũng là giao tình sinh mệnh. Cha không hỏi con đang làm chuyện gì, con chỉ cần nhớ cho cha, chú Cửu con là người tốt, nhất định không được làm tổn thương đến hòa khí hai nhà, biết không?”

“Con biết, cha yên tâm.” Tôi nói.

“Vậy thì tốt.” Cha tôi tắt điện thoại.

Tôi đặt điện thoại xuống, thở dài.

Chuyện tiếp theo đây, phải dựa vào tôi rồi.

Khả Nhi đẩy cửa đi vào: “Thiếu gia, đi tắm đi.”

Tôi nhìn cô, đứng lên: “Cùng tắm đi.”

Khả Nhi ngẩn ra: “Hả?”

Tôi cười nhẹ, đi tới của vòng qua cô, đi vào nhà tắm.

Khả Nhi đỏ mặt.

Hơn 3 giờ chiều, lễ tân gọi điện tới, nói có một cô gái muốn gặp tôi.

Tôi bảo để cô ấy lên đây.

Chừng 2 phút sau, chuông cửa reo.

Khả Nhi muốn mở cửa, tôi ngăn cô lại: “Tôi mở.”

Khả Nhi gật đầu: “Ừ.”

Tôi ra tới cửa, mở cửa nhìn, bên ngoài là một cô gái vóc dáng cao gầy, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc vô cùng thời thượng, mặc dù mặc đồ đông vẫn không che được vóc người hoàn mỹ.

“Cậu là?” Tôi hỏi.

Cô gái ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi nhất thời sửng sốt: “An Bạch?”

“An Bạch là chị tôi, tôi là An Vũ.” Cô không lạnh không nóng nói: “Cậu chính là Ngô Tranh?”

Mặt tôi đỏ lên, ho khan: “À… là tôi.”

Bình Luận (0)
Comment