“Cha tôi bảo tôi đến đón anh.” Cô nhìn Khả Nhi phía sau tôi: “Chỉ một mình anh.”
“Được.” Tôi gật gật đầu: “Đi thôi.”
Khả Nhi vội kéo tôi lại: “Thiếu gia, cậu…”
“Không sao.” Tôi cười với Khả Nhi: “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi nói chuyện với chú Cửu một lúc rồi quay lại.”
Khả Nhi do dự một lúc, lại nhìn An Vũ ngoài cửa, chỉ có thể gật đầu: “Được, cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.” Tôi nhìn An Vũ: “Đi thôi.”
“Chờ chút.” An Vũ nhìn tôi: “Cứ đi như vậy?”
Tôi nghĩ ngợi, lấy ra phù Tầm Linh, giao cho Khả Nhi, bảo cô: “Đốt.”
Khả Nhi nhìn An Vũ, quay người vào phòng khách lấy bật lửa, đốt phù trước mặt An Vũ.
“Được rồi chứ?” Tôi hỏi An Vũ.
Lúc này An Vũ mới hài lòng: “Đi thôi.”
Hai chúng tôi cùng xuống lầu, xuống bãi đỗ xe, lên một chiếc Porche lái ra khỏi Tây Kinh Hoa Phủ.
Trên đường, tôi không nhịn được quan sát An Vũ, cô rất giống An Bạch, nhưng so với An Bạch còn xinh đẹp hơn. Tôi lòng nói chú Cửu cũng thật biết sinh, hai cô con gái đều là quốc sắc thiên hương.
An Vũ phát hiện tôi đang quan sát cô, có chút mất hứng: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Cậu thật giống chị cậu.” Tôi nói: “Hai người là chị em ruột?”
“Liên quan đến cậu không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Tôi không nhìn cô: “Không liên quan.”
Cô không nói nữa.
Tôi có thể hiểu được, dưới cái nhìn của cô, tôi là người ngăn cản cha con họ báo thù cho chị gái, có thành kiến với tôi cũng là bình thường.
Chỉ là tình huống thế này có chút lúng túng, tôi không vui vẻ lắm.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi hỏi cô.
“17.”
“Tôi lớn hơn cậu một tuổi.” Tôi nói.
Cô à một tiếng, không nói gì.
Tôi lòng nghĩ bỏ đi, người ta không thích để ý mình, đừng để bản thân mắc cỡ.
Đường đi không nói chuyện, ước chừng một giờ sau, cô lái xe vào một sân viện nhỏ, dừng lại.
Đây là một tòa nhà rất cổ, nhưng trùng tu lại rất hợp thời, ở cửa dựng một tấm bảng, trên đó viết hai chữ - hẹn đi.
Đây là một quán bar.
Cô cởi đai an toàn, nhìn tôi, mở cửa xuống xe: “Đi thôi.”
Tôi không lên tiếng, mở cửa xuống xe, đi theo cô.
Sau khi vào cửa, một người đàn ông trẻ tuổi ra đón, nhìn qua tôi, chào hỏi với An Vũ: “Vị này là?”
“Anh ta tên Ngô Tranh, cháu trai Tứ gia.” An Vũ nói: “Cha tôi đâu?”
“À, sư phụ đang ở trong, chỗ cũ.” Người trẻ tuổi nhìn tôi một phen, ánh mắt không có thiện cảm.
An Vũ nhìn tôi: “Đi theo tôi.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Chúng tôi vòng qua người trẻ tuổi, đi vào quán bar, lên tầng 2.
Tầng 2 rất yên tĩnh, tôi thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, tay cầm một tấm hình, xuất thần.
Không cần hỏi nhiều, đây chính là chú Cửu của tôi, An Chí Kiệt.
An Vũ mang tôi tới trước mặt người đàn ông: “Cha, anh ta tới rồi.”
An Chí Kiệt buông tấm hình xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới thấy rõ hình dáng của chú ấy.
Đây là một người đàn ông rất nam tính, mắt to mày rậm, trên mặt có râu, đường nét trên người cường tráng, có đôi mắt như trực nước, lại lộ ra nét sắt thép cương nghị, tựa như một bức tượng điêu khắc.
Tôi hít sâu một hơi, cung kính nói: “Chú Cửu, cháu là Ngô Tranh.”
“Ngồi đi.” Chú ấy nói.
“Cảm ơn chú Cửu.” Tôi ngồi xuống đối diện chú ấy.
Chú Cửu quan sát tôi một hồi, hơi trầm tư, bảo An Vũ: “Xuống lầu, rót cho anh Ngô Tranh của con cốc cà phê.”
An Vũ nhàn nhạt ồ một tiếng, xoay người muốn đi.
“Con tự làm.” Chú Cửu nói: “Pha xong rồi, mang lên đây.”
An Vũ nhất thời sửng sốt, nhìn tôi, như có chút không phục.
Chú Cửu nhìn cô: “Có nghe không?”
“Vâng…” An Vũ có chút không tình nguyện: “Đã biết.”
Cô xoay người đi.
Tôi có chút lúng túng, hắng giọng: “Cảm ơn chú Cửu.”
“Lần đầu thấy con, con mới đầy tháng.” Chú Cửu nhìn tôi: “Năm nay cũng 18 rồi chứ.”
“Dạ, qua năm mới là 19.” Tôi nói.
“Thời gian trôi nhanh quá…” Chú Cửu thở dài: “Mới chớp mắt, con đã thành cậu trai trưởng thành, chúng ta cũng già rồi...”
“Không không không, chú chưa già.” Tôi hấp tấp nói: “Nhìn chú còn trẻ lắm!”
Lời này không phải tôi khoác, chú ấy nhìn qua chỉ chừng như mới 40, không hề già.
Chú ấy không nhận lời khen của tôi, yên lặng chốc láy, nói tiếp: “Hôm chú Tứ mất, chú tới Thương Châu, đưa tiễn lão nhân gia người. Ngày đó rất nhiều người tới, có thể con không nhớ chú.”
“Đúng là không nhớ.” Tôi nói: “Khi đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Không phải không hiểu chuyện, con quá đau lòng.” Chú ấy nhìn tôi: “Hôm đưa tang chú Tứ, có chín đạo thanh long để tang, dẫn đường đưa tiễn. Tất cả mọi người đều bị dị tượng hấp dẫn, chỉ có con, hoàn toàn không động, chỉ khóc nức nở. Khi đó chú nghĩ, không trách năm đó chú Tứ vì con mà rút khỏi giang hồ, đứa nhỏ này thật không tệ…”
Mặt tôi đỏ lên: “Chú đừng nói thế, con không tốt như vậy…”
Chú Cửu thê thảm cười một tiếng, cầm tấm hình trên bàn, thương tâm nói: “Nếu như Tiểu Bạch vẫn còn, con bé nhất định sẽ thích con. Nếu như sau khi con đến Thượng Kinh, chú sớm bảo nó đi tìm con, có lẽ con bé sẽ không bị tên súc sinh kia…” Chú ấy chảy nước mắt.
Lòng tôi run lên, như ý thức được điều gì.
“Chú Cửu, ý chú là?” Tôi thử dò hỏi.