Chú ấy buông tâm hình xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài, cố nén nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được bật khóc.
Đàn ông không rơi lệ, là vì chưa đến lúc đau lòng. Cái chết của An Bạch tạo thành nỗi đả kích quá lớn với chú ấy.
Tôi nhìn chú ấy như vậy, cũng không dám hỏi gì thêm.
Tôi cứ yên lặng nhìn chú rơi lệ, nửa ngày không lên tiếng.
An Vũ mang cà phê lên.
Chú Cửu nghe được tiếng bước chân của An Vũ, lập tức lau nước mắt, hít sâu một hơi, hắng giọng.
An Vũ không thấy cha rơi lệ, cô mang cà phê tới, đặt trước mặt tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói với cô.
Cô không để ý tôi, xoay người đi.
Tôi đưa mắt nhìn cô xuống tầng, cúi đầu nhìn cà phê trên bàn, cô dùng sữa bò vẽ một hình mũi tên xuyên tim.
Tôi nhìn hình vẽ, bật cười.
Rốt cuộc cô đối với tôi có bao nhiêu thành kiến? Hận tôi đến như vậy.
Chú Cửu cũng nhìn thấy hình vẽ, bật cười, cười rất vui vẻ yên tâm, như lại khiến người ta đau lòng.
“Uống đi.” Chú ấy nói với tôi: “An Vũ từ nhỏ đã thích làm cà phê, tay nghề con bé không tệ lắm.
“Vâng, cảm ơn chú Cửu.” Tôi bưng lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, uống cạn trái tim trong đó.
Cà phê rất nóng, hương vị mềm mại, rất ngon miệng.
Tôi đặt cà phê xuống, hít sâu một hơi, nhìn chú: “Chú Cửu, chuyện của chị Tiểu Bạch con đã biết, con cũng rất khó chịu. Có điều chuyện này quả thật có chút hiểu lầm, con vẫn phải giải thích với chú một chút.”
“Chuyện của Tiểu Bạch, con đều đã biết?” Chú nhíu mày.
“Phải.” Tôi gật đầu.
“Thật sự đều đã biết.” Ánh mắt sắc bén của chú nhìn chằm chằm tôi.
“Vâng.” Tôi bình tình nói.
“Thật đều biết?” Chú hỏi lại một lần.
Lòng tôi run lên, đột nhiên hiểu ra.
Tôi chỉ làm rõ chuyện An Bạch, nhưng lại không nhớ đến một nhân vật khác, chính là con trai chị, đứa bé kia.
Nhìn ánh mắt chú Cửu như muốn phun ra lửa, tôi đã biết, sau khi An Bạch tự sát, đứa bé kia cũng bị Trần Huệ Tử…
Lòng tôi nhói đau, một quyền đập lên bàn.
“Hổ dữ không ăn thịt con… người phụ nữ này sao lại độc ác như vậy?” Lòng tôi đau nhói không thôi, cắn răng cắn lợi: “Đó là cháu trai bà ta mà.”
“Bà ta muốn nhổ cỏ tận gốc, khỏi cho đứa trẻ đó lớn lên, đòi phân chia gia sản của bọn họ.” Chú Cửu lạnh lùng nói: “Bọn chúng bức tử con gái chú còn chưa đủ, còn giết cả cháu ngoại chú. Đứa trẻ mới chưa được một tuần đã bị bà ta phái người tới, dùng gối bịt chết.”
Tôi tức giận đến độ người run lẩy bẩy, nắm đấm nắm chặt.
Ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha, Trần Huệ Tử quả thực không phải con người!
“Con có biết, vì sao Trần Huệ Tử phải bức tử Tiểu Bạch không?” Chú Cửu nhìn tôi.
Mắt tôi vằn đỏ, nhìn chú, yên lặng lắc đầu.
“Bởi vì Tiểu Bạch bắt gặp bà ta vụng trộm với Trầm Lực, còn không cẩn thận nghe được bí mật bọn chúng giết Dương Thiên Dịch.” Chú Cửu cười nhạt: “Hơn 30 năm trước, Trần Huệ Tử cố ý khóc lóc kể lể với Dương Thiên Dịch, nói mình muốn ly dị nhưng Dương Thiên Dịch không đồng ý, nói trừ phi ông ta chết cũng nhất quyết không ly hôn. Dương Thiên Trạch nghe được những lời này liền động sát tâm, một buổi tối không lâu sau, cậu ta gọi điện hẹn Dương Thiên Dịch ra ngoài, để Trầm Lực dùng một dây xích sắt siết chết Dương Thiên Dịch, đem thi thể chôn dưới một gốc cây gần đó.”
“Trầm Lực? Là Trầm Lực ra tay?” Tôi giật mình nhìn chú.
“Phải.” Chú gật đầu: “Trầm Lực là tâm phúc của Dương Thiên Trạch, Trần Huệ Tử gả cho Dương Thiên Trạch không bao lâu liền gian díu với cậu ta. Ngày đó, bọn họ vụng trộm trong phòng làm việc của Dương Khải, Trầm Lực nói với bà ta, gần đây không biết vì sao, thường xuyên mơ thấy chuyện đêm đó giết Dương Thiên Dịch. Trần Huệ Tử liền nói, không thì tìm một đại sư xử lý thi thể của Dương Thiên Dịch, khỏi cho oan hồn ông ta không tiêu tan. Hôm đó Tiểu Bạch vốn được nghỉ, Dương Khải lại để con bé đến phòng làm việc lấy một văn kiện quan trọng, vì vậy, Tiểu Bạch liền nghe được mọi chuyện.”
Chú ấy dừng lại một lúc: “Tiểu Bạch nghe được chuyện này xong, xoay người rời đi. Trầm Lực và Trần Huệ Tử nghe được tiếng bước chân của con bé, nhanh chóng mặc quần áo đi ra, khi đó Tiểu Bạch đã đi rồi. Sau đó, bọn họ tra xét quản lý, phát hiện đêm đó Tiểu Bạch là người trở lại, Trần Huệ Tử và Trầm Lực liền nổi lên sát tâm với con bé…”
Chú ấy nhìn bức hình trong tay, đau lòng thở dài: “Con bé này, nếu như sớm nói những chuyện này cho chú, chú sớm đã tới. Có chú ở đó, ai dám động đến một đầu ngón tay của con bé? Nhưng con bé lại hận chú, không muốn nói với chú, mãi đến khi con bé mất, chú mới tìm thấy trong di thư, biết được chuyện này. Con nói con bé có ngốc không? Nó vì Dương Khải, bảo hộ bí mật này, nhưng Dương Khải lại đối xử với nó thế nào? Kết cục con bé bị người ta bức tử, đứa trẻ cũng bị hại chết, con nói nó có ngốc không!”
Chú ấy bụm mặt, khóc lớn.
Tôi thở dài, cảm thấy mình đúng là một trò cười! Tu vi của tôi để làm gì? Hết lần này đến lần khác bị người phụ nữ ác độc đó xoay như chong chóng, tôi thật sự đã làm mất hết mặt mũi Ngô gia.