Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 243 - Chương 243.

Chương 243. - Chương 243. -

Trần Huệ Tử, Trầm Lực, đôi cẩu nam nữ này! Đừng nói chú Cửu muốn giết chúng, bây giờ đến tôi cũng muốn bổ đôi chúng ra.

Nhưng tôi không thể, tôi phải giữ được tỉnh táo.

Vẫn câu nói đó, Trần Huệ Tử và Trầm Lực chết không có gì đáng tiếc, nhưng Trần Tư Tư vô tội.

Tôi lặp đi lặp lại nhắc nhở mình, tôi tới để cứu Trần Tư Tư, tôi không thể hành động theo cảm tính, tôi phải tỉnh táo lại, phải khuyên chú Cửu, phải khuyên chú Cửu! Tôi hít một hơi thật sâu, khó khăn bình tĩnh lại.

“Chú Cửu, Trần Huệ Tử đáng chết! Trầm Lực cũng đáng chết! Dương Khải cũng nên bị giết!” Tôi nói: “Trước đây con không biết chuyện của chị Tiểu Bạch, nếu sớm biết, con tuyệt đối sẽ không ngăn chú!”

Chú Cửu đau lòng nhìn tôi: “Vậy bây giờ con thế nào? Cuối cùng con vẫn quay lại, tới ngăn cản chú, không phải sao?”

“Con quay lại, không phải để ngăn cản chú, con quay lại để xin chú.” Tôi nói: “Chú Cửu, Trần Tư Tư vô tội, người đưa thiệp mời bức tử chị Tiểu Bạch không phải chị ấy, là Trần Huệ Tử. Coi như chú giúp con một tay, thả Trần Tư Tư đi, con bảo chị ấy ly dị với Dương Khải. Sau này, chú lại báo thù, con tuyệt không ngăn chú!”

Chú cười, nụ cười khiến người khác đau lòng.

“Trần Tư Tư oan uổng?” Chú nhìn tôi, giọng lạnh lẽo: “Chuyện này, không có ai oan uổng hết!”

“Chú Cửu, chú xem quẻ rất lợi hại.” Tôi nhìn chú: “Chỉ là chị Tiểu Bạch đi rồi, chú quá đau lòng nên ảnh hưởng đến lý tính. Trần Tư Tư không biết chút gì về chuyện này, chú tin con, được không?”

“Chú đau lòng quá độ, ảnh hưởng lý tính nên hiểu lầm cô ta, đúng không?” Chú ấy cười nhạt: “Vậy con thì sao? Con là cháu trai của chú Tứ, chú Tứ cả đời xem quẻ, sao đến lượt con lại bị Trần Huệ Tử đó lừa đi chứ?”

“Con…” Tôi hết ý kiến.

Đúng thế, chú Cửu nói không sai, ông nội tôi một đời gieo quẻ, đến lượt tôi lại bị một người phụ nữ lớn tuổi quay mòng mòng. Chính tôi còn không được, mặt mũi nào tới khuyên chú Cửu tin Trần Tư Tư là vô tội?

Tôi yên lặng hổi lâu, ngẩng đầu lên nhìn chú: “Chú Cửu, con thừa nhận, con bị nước mắt Trần Huệ Tử che mắt. Tu vi con không đủ, định lực cũng chưa đủ, đây là sự thật, con không che giấu, cũng không biện minh. Chú nói cho con, phải thế nào, chú mới có thể tin tưởng con?”

“Tin con cái gì?” Chú Cửu lạnh lùng hỏi: “Tin quẻ của con?”

“Quẻ và con người con.” Tôi đón ánh mắt chú.

“Con người con, chú tin.” Chú ấy lạnh lùng: “Nhưng quẻ của con, chú không tin được!”

“Được!” Tôi gật đầu: “Vậy giờ chú thử con đi.”

“Thử thế nào?” Chú ấy nhíu mày.

“Tùy ý chú.” Tôi nói: “Nếu con đạt, chú tin con một lần. Nếu con không thể, vậy con sẽ không nói hai lời, trở về Thượng Kinh, chú muốn giết Trần Tư Tư, con tuyệt không ngăn cản!”

Chú Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, đặt tấm hình xuống, đẩy ra trước mặt tôi.

Tôi nhìn bức hình, trong hình An Bạch mới mười mấy tuổi, cười rất vui vẻ.

Đây chính là đề bài chú ấy cho tôi.

Không nói gì hết, để tôi tùy ý.

Tôi cầm tấm hình lên, nhìn An Bạch, sau đó trả lại cho chú Cửu.

Chú ấy nhíu mày: “Thế nào?”

“Mẹ chị Tiểu Bạch là mối tình đầu của chú, khi chú biết bà ấy, bà ấy chỉ bằng An Vũ bây giờ, mới 17 tuổi.” Tôi nói: “Hai người vừa gặp đã yêu, nhưng lại không đi được đến cuối cùng. Sau khi sinh chị Tiểu Bạch không lâu, chú vì giúp một gia tộc ở Giang Nam làm một chuyện bí ẩn, vì chuyện này, chú bị thương nặng, mất tích gần ba năm. Trong ba năm này, bên cạnh chú xuất hiện một người phụ nữ khác, chính là mẹ An Vũ…”

“Con…” Chú có chút giật mình.

Tôi từ chối cho ý kiến, nói tiếp: “Khi chú bị thương, là mẹ An Vũ vẫn luôn chăm sóc chú. Sau đó thương lành, chú về nhà, mẹ chị Tiểu Bạch biết chuyện này, vô cùng tức giận, căn bản không nghe chú giải thích, kiên quyết muốn chia tay với chú. Thật ra khi đó, mẹ An Vũ chỉ ái mộ chú, không hề phát sinh chuyện gì không nên phát sinh. Ngược lại sau khi mẹ chị Tiểu Bạch và chú chia tay, mới thành toàn cho chú và mẹ An Vũ, cháu nói không sai chứ?”

Chú ấy nhìn chằm chằm tôi, yên lặng nuốt nước miếng.

“Chú Cửu, con qua cửa không?” Tôi hỏi.

Chú ấy yên lặng hồi lâu, hỏi tôi: “Chuyện bí ẩn đó, chú làm ở đâu? Cùng ai?”

“Dưới biển, cùng mẹ An Vũ.” Tôi nói: “Bà ấy cũng là một thầy phong thủy, hơn nữa còn là một thầy phong thủy rất lợi hại. Hai người…”

“Đủ rồi!” Chú ấy xua tay chặn lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Được rồi, đừng nói nữa…”

Tôi bình tĩnh nhìn chú: “Chú Cửu, bây giờ, chú đã tin con chưa?”

“Trừ ông nội con ra, ta chưa thấy ai xem quẻ có thể đến trình độ này.” Chú ấy nhìn tôi: “Bây giờ chú đã rõ, vì sao các ông ấy coi trọng cháu như vậy…”

“Các ông ấy…” Tôi sửng sốt: “Chú Cửu, chú đang nói ai?”

Chú ấy không giải thích, lại cầm hình An Bạch lên.

Tôi cũng không hỏi lại, vào lúc này cũng không nên hỏi những chuyện khác.

Trầm mặc một hồi lâu, chú ấy buông tấm hình xuống, hỏi tôi: “Vậy đưa thiệp mời, không phải Trần Tư Tư?”

Bình Luận (0)
Comment