“Vâng.” Tôi nói.
Chú ấy thở dài, gật đầu: “Được thôi, vậy tha cho cô ta một mạng.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Cảm ơn chú Cửu!”
“Nếu con không đến, không đến nửa giờ nữa, cô ta ắt phải chết.” Chú ấy nói: “Chỉ là như thế lợi cho Trần Huệ Tử, cho bọn chúng sống lâu thêm một tháng đi.”
“Con sẽ để bạn chuyển lời đến Trần Tư Tư, bảo chị ấy sớm ly hôn với Dương Khải.” Tôi nói: “Một tháng sau, chú vì chị Tiểu Bạch trả thù, con tuyệt đối không ngăn cản!”
“Phong Hồn Tế mặc dù tàn bạo, nhưng quá lợi cho bọn chúng.” Chú ấy hít vào một hơi: “Để cho chúng chết dễ dàng như vậy, thật có lỗi với Tiểu Bạch và cháu ngoại chú. Con về nói Dương Khải, hài cốt Dương Thiên Dịch ở viện số 4 ngõ Dương gia, trong nhà tổ, để cậu ta đón cha đẻ về.”
“Được, cảm ơn chú Cửu!” Tôi nói.
“Chú muốn một mình yên lặng một chút.” Chú ấy cầm tấm hình lên: “Con đi đi, An Vũ sẽ đưa con về.”
“Dạ.” Tôi đứng lên: “Chú Cửu, vậy con đi trước.”
Chú ấy không lên tiếng, gật đầu.
Tôi xoay người về phía cầu thang, chuẩn bị xuống lầu.
“Chờ đã!” Chú ấy đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi dừng bước, xoay người.
Chú ấy buông tấm hình, đứng dậy đến trước mặt tôi, dùng một ánh mắt khác thường nhìn tôi.
Ánh mắt kia, như đang nhìn tôi thật kỹ.
“Chú Cửu, sao thế?” Tôi bị chú ấy nhìn, có chút lo lắng.
Chú ấy nhìn tôi hồi lâu, yên tâm: “Không có gì, đi đi.”
“À, vậy cháu đi trước.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Chú Cửu, bảo trọng.”
“Ừ.” Chú ấy gật đầu.
Tôi không nói gì nữa, quay người xuống tầng.
Đi xuống tầng, người trẻ cảnh giác nhìn tôi, đưa tay ngăn lại: “Cậu đi đâu?”
“Chú Cửu nói, bảo An Vũ đưa tôi về.” Tôi nói.
Anh ta nhíu mày: “Bảo An Vũ đưa cậu về?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
An Vũ đi tới: “Sao thế?”
“Chú Cửu bảo cậu đưa tôi về.” Tôi nói.
An Vũ cũng nhíu mày: “Bảo tôi đưa anh về?”
Tôi bất lực cười: “Được rồi, tôi tự đón xe là được, không làm phiền cậu.”
Tôi vòng qua hai người họ, đẩy cửa quầy bar.
An Vũ do dự một lúc, theo ra ngoài: “Aizz, anh chờ chút!”
Tôi dừng bước, nhìn cô: “Còn chuyện gì sao?”
Cô do dự một lúc, nói: “Tôi… tôi đưa cậu đi.”
“Không cần.” Tôi xoay người ra ngoài.
Cô bước nhanh tới đuổi kịp, kéo tay tôi: “Anh chờ chút.”
“Tôi nói không cần.” Tôi nhìn cô.
“Tôi không muốn bị mắng.” Cô không nóng không lạnh nói: “Lên xe đi.”
Trên đường về khách sạn, hai chúng tôi không ai nói gì, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Như chú Cửu nói, chú ấy đồng ý bỏ qua cho Trần Tư Tư, tôi có thể giao phó lại với Đỗ Lăng rồi, tôi nên cảm thấy ung dung mới đúng. Nhưng vừa nghĩ đến Trần Huệ Tử bức tử An Bạch, còn hại chết cả đứa trẻ vô tội, tôi không khỏi nổi cơn giận, hối tiếc không thôi, hận không thể tát vài cái vào mặt mình.
Phải, tôi cứu Trần Tư Tư.
Nhưng tôi cũng để mẹ con Trần Huệ Tử và Trầm Lực sống được thêm một tháng.
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, vô cùng xấu hổ.
Bất tri bất giác, khóe mắt ươn ướt.
Cô vô tình thấy được ánh lệ trong mắt tôi, hơi ngẩn người, hỏi tôi: “Anh sao thế?”
“Không sao.” Tôi lau khóe mắt: “Chỉ là cảm thấy mình rất khốn nạn, rất ngu ngốc, thật có lỗi với chị Tiểu Bạch...”
Cô sửng sốt: “Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
“Trước đó tôi không biết chuyện của mẹ con chị Tiểu Bạch.” Tôi khổ sở nói: “Nếu không tôi sẽ không nhận chuyện này, sẽ không ngăn cản chú Cửu trả thù. Tôi thấy mình rất vô dụng, thân là thầy phong thủy, lại để một người phụ nữ lớn tuổi dùng nước mắt xoay như chong chóng, cảm thấy vô cùng mất mặt…”
Tôi càng nói càng khó chịu, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
“Vậy sao trước khi anh nhận việc, không nhìn trước xem họ là ai?” An Vũ nhìn tôi: “Người tốt giúp là đúng, sao ngay cả thứ xấu xa này cũng giúp?”
“Tôi nào có nhiều kinh nghiệm như vậy?” Tôi khóc nói: “14 tuổi tôi liền bị vứt ra ngoài sống một mình, cha tôi không dạy tôi những chuyện này, ông nội cũng không. Năm nay tôi 18, tính tới tính lui cũng mới xuất đạo được vài tháng, tôi căn bản chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy…”
An Vũ do dự một hồi, cầm khăn giấy đưa tôi: “Anh đừng khóc…”
Tôi nhận lấy, lau nước mắt, qua một lúc mới bình tĩnh lại.
“Cậu thật sự không phải vì tiền mới ngăn cản cha tôi?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nếu tôi biết là chú Cửu, tôi sẽ không nhận chuyện này.” Tôi khóc thút thít nói: “Có thể cậu không tin, sáng nay tôi mới biết chú Cửu là chú Cửu của tôi, đã nhiều năm như vậy, không có ai nói cho tôi nghe về giao tình giữa Ngô gia và An gia, tôi cái gì cũng không biết, sao có thể đến ngăn cản chú Cửu?”
Cô thở phào nhẹ nhóm, ngập ngừng nói: “Vậy thì tốt… tôi tha thứ cho anh…”
Tôi lại lấy chút khăn giấy, lau nước mắt: “Sau này tôi không làm thầy phong thủy nữa, trở về Thượng Kinh sẽ rút khỏi giang hồ.”
Cô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn tôi: “Rút khỏi giang hồ? Anh mới bao lớn? Đã rút khỏi giang hồ?”
“Phải! Đỡ cho ông nội tôi mất mặt.” Tôi bực mình nói.
Cô chạy chậm lại, an ủi tôi: “Anh đừng như vậy, tôi tha thứ cho anh rồi, anh còn lui khỏi giang hồ làm gì? Anh còn nhỏ đã có bản lĩnh như vậy, nếu không làm thầy phong thủy không phải rất đáng tiếc sao? Cùng lắm thì sau này anh nhìn kỹ một chút, đừng giúp người xấu nữa là được?”