Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 245. Làm Em Trai Chị Đi

Chương 245. Làm Em Trai Chị Đi Chương 245. Làm Em Trai Chị Đi

Tôi bị cô chọc cười: “Cậu tha thứ cho tôi? Cậu tha thứ cho tôi có ích gì? Tôi không tha thứ được cho mình, không muốn làm việc cho người xấu…”

“Biết sai thì sửa là đứa trẻ ngoan.” Cô nói nghiêm túc: “Nếu vì chút chuyện này mà tự giận mình, vậy không phải anh đã phụ lòng ông nội Tứ sao? Hơn nữa, anh mới 18 tuổi, không làm thầy phong thủy nữa thì cậu làm gì? Bán khoai lang nướng sao?”

“Ừ! Bán khoai lang nướng!” Tôi nói.

Cô nhất thời sửng sốt: “Thật hay giả thế?”

Tôi nhắm mắt lại, dựa vào ghế, hít sâu một hỏi: “Thật, không làm thầy phong thủy nữa. Cậu cứ đợi đến ủng hộ mối làm ăn của tôi, mua khoai lang nướng tôi bán đi…”

Trở lại Tây Kinh Hoa Phủ, An Vũ dừng xe, nhìn tôi: “Đến nơi rồi, anh lên lầu đi.”

Tôi cởi dây an toàn, nhìn cô: “Tôi đi thu dọn một chút sẽ quay về Thượng Kinh.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Thêm Wechat đi.” Tôi nói.

Cô do dự đôi chút, lấy điện thoại ra, thêm Wechat của tôi.

“Được, vậy tôi đi đây.” Tôi mở cửa xuống xe.

“A!” Cô gọi tôi: “Không cho phép nghĩ đến chuyện bán khoai nướng, biết không?”

Tôi cười với cô: “Ừ.”

Tôi xoay người đi vào khách sạn.

An Vũ lẳng lặng nhìn tôi một hồi mới lái xe đi.

Tôi lên lầu, về phòng, Khả Nhi nhìn thấy tôi, vội hỏi: “Thiếu gia, sao rồi?”

“Chú Cửu đồng ý, bỏ qua cho Trần Tư Tư.” Tôi nói.

Khả Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…”

“Tôi không muốn ở đây nữa, chúng ta lập tức tới sân bay, trở về Thượng Kinh.” Tôi nói.

“Được.” Cô gật đầu: “Tôi cũng không muốn ở lại đây nữa, đám người Dương gia này quá ác tâm, chúng ta về thôi!”

“Ừ.” Tôi thở dài: “Đi thôi.”

Hai chúng tôi xuống lầu, đem thẻ phòng giao lại cho lễ tân, gọi xe đi về sân bay.

Trên đường đi, tôi gọi cho Dương Khải, nói cho anh ta biết chuyện của anh ta tôi đã giải quyết, Phong Hồn Tế đã bị phá.

Dương Khải ngây ngẩn: “Chuyện này… nhanh vậy sao?”

“Hài cốt cha đẻ anh Dương Thiên Dịch đang ở nhà cũ ở ngõ Dương gia.” Tôi nói: “Chuyện này tôi làm xong, sau này đừng liên lạc lại với tôi nữa, chuyện nhà anh, tôi sẽ không xen vào nữa.”

Dương Khải nửa ngày mới hoàn hồn lại: “Thiếu gia, cậu đừng nóng, cậu nghe tôi nói…”

“Nên nói đều nói cả rồi.” Tôi nói: “Dương thiếu gia, bảo trọng.”

“Cậu chờ chút!” Anh ta hấp tấp nói: “Thiếu gia, tôi còn có lời…”

Tôi trực tiếp tắt máy.

Nói chuyện với người như vậy, một chữ tôi cũng không muốn nói nhiều, càng thêm chán ghét!

Dương Khải rất nhanh đã gọi lại.

Tôi block số anh ta, thở dài một hơi.

Khả Nhi lo lắng nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Không sao…” Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại gọi cho Đỗ Lăng.

“Ngô Tranh, thuận lợi không?” Đỗ Lăng hỏi.

“Mạng của Trần Tư Tư giữ được rồi.” Tôi nói: “Nhưng có một điều, tôi phải nói với chị.”

“Được, cậu nói đi.” Đỗ Lăng nói.

“Trong vòng 1 tháng, phải bảo chị ấy phân rõ giới hạn với Dương Khải.” Tôi nói: “Tôi chỉ nói một lần.”

Đỗ Lăng thông minh đến mức nào, vừa nghe đã hiểu: “Được!”

“Giám đốc Đỗ, chuyên này, tôi làm xong rồi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi về Thượng Kinh đây.”

“Tôi ra sân bay đón cậu.”

“Không cần, tôi muốn về nhà, muốn một mình bình tĩnh lại.” Tôi nói: “Việc kia của chị, chờ tôi điều chỉnh xong rồi nói.”

“Tôi biết, lần này cậu rất không dễ dàng.” Đỗ Lăng nói: “Ngô Tranh, tôi thay Tư Tư cảm ơn cậu, đây là thể diện cậu cho tôi, tôi biết.”

“Cảm ơn giám đốc Đỗ.” Tôi tắt máy, nhắm mắt lại, thở dài.

Chuyện xấu xa này, cuối cùng cũng xong.

Bốn tiếng sau, 9 giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Kinh.

Ra khỏi sân bay, tôi nhìn thấy Đỗ Lăng ở phía trước.

Chị ấy vẫn đến đón tôi, mang theo Trần Phương và hơn 20 người.

Sau khi gặp mặt, chị ấy đi tới, ôm lấy tôi.

Tôi không kiềm được ngây ngẩn: “Giám đốc Đỗ, chị…”

“Ngô Tranh, làm em trai chị đi.” Chị ấy nói ở bên tai tôi.

“Tôi…” Tôi không biết nói gì cho phải.

Chị ấy buông tôi ra, cười một tiếng: “Sao? Không muốn?”

“Không có…” Tôi có chút không biết làm thế nào: “Chỉ là tôi cảm thấy…”

“Nếu như chị trẻ lại 10 tuổi, nhất định sẽ theo đuổi em, để em làm bạn trai chị.” Chị ấy cười một tiếng: “Chỉ tiếc, chị lớn hơn em nhiều quá, vẫn nên để em lại cho Quách Thần Quân, Đường Tư Giai đi.”

Tôi đỏ mặt: “Giám đốc Đỗ, tôi…”

Bình Luận (0)
Comment