Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 246 - Chương 246.

Chương 246. - Chương 246. -

“Vẫn còn gọi chị Giám đốc Đỗ?” Chị ấy cố ý nhíu mày: “Gọi chị!”

Lòng tôi nóng lên, ánh mắt ươn ướt: “Chị… chị…”

Chị ấy cười: “Vậy mới đúng! Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, ai dám bắt nạt em, chính là muốn làm khó dễ chị! Chị nhất định sẽ giúp em dạy hắn một bài học!”

Chị ấy kéo tay tôi: “Đi, đi ăn cơm, sau đó đưa em về nhà!”

Tôi cố nén nước mắt, gật đầu: “Ừ!”

Chị ấy cười nhìn Khả Nhi: “Tiểu Khả Nhi, đừng ngẩn ra đó, đi thôi!”

Khả Nhi cũng cười, dùng sức gật đầu: “Vâng!”

Đỗ Lăng cứ như vậy, trở thành chị tôi.

Từ sân bay đi ra, Đỗ Lăng hỏi chúng tôi muốn ăn gì, tôi không ý kiến, chị ấy liền hỏi Khả Nhi.

Khả Nhi nói muốn ăn vịt quay.

Đỗ Lăng cười một tiếng, nói được, vậy chúng ta đi ăn vịt quay.

Chúng tôi tới Tiện Nghi Phường(*), gọi một con vịt quay và một bàn thức ăn, náo nhiệt ăn một bữa.

(*) Thương hiệu vịt quay nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Sau khi ăn xong, Đỗ Lăng bảo Trần Phương đưa Khả Nhi về nhà, chị ấy đích thân lái xe đưa tôi về Thông Châu.

Về đến dưới nhà, chị dừng xe, cười với tôi: “Muộn rồi, chị không lên nữa, sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Tôi cởi đai an toàn, nghĩ một chút: “Chị, em muốn nghỉ ngơi mấy tháng, chuyện đó của chị có đợi thêm được không?”

Đỗ Lăng cười một tiếng: “Đợi được, lúc nào em khỏe chúng ta liền làm.”

Tôi cười nhẹ: “Vậy thì được.”

“Về đi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Chị ấy nói.

Tôi gật gật đầu, mở cửa xuống xe, vẫy tay với chị ấy.

Chị ấy chậm rãi lái đi.

Tôi thở dài một hơi, xoay người lên lầu.

Về đến nhà, tôi tắm, thay quần áo, ra phòng khách gọi điện cho Quách tiểu thư.

“Tiểu Quân, em về rồi, chị ở đâu?” Tôi hỏi.

“Chị đang ở bên núi Ngọc Tuyền, em bây giờ ở đâu? Sân bay à?” Cô ấy hỏi.

“Không có, em về nhà rồi.” Tôi nói.

“Vậy em chờ chút, bây giờ chị sẽ qua.” Cô ấy nói.

“Muộn rồi, đừng đi nữa.” Tôi nói: “Ngày mai chị lại đến đi.”

“Không sao, em mệt cứ ngủ trước đi.” Cô ấy nói: “Bây giờ trên đường ít xe, chị đi một lúc là đến.”

Tôi không muốn để cô ấy phải tới, nhưng lại thật nhớ cô ấy, chần chừ một lúc: “Vậy chị lái chậm thôi, không gấp, em chờ chị…”

“Được!”

Tôi để điện thoại xuống, thở thật dài một hơi, đứng dậy trở lại phòng ngủ, bò lên giường đắp chăn lại.

Chuyện đã xong, nhưng lòng tôi luôn có cảm giác mất mát, cảm giác như thất bại bao phủ. Tôi giống như một đứa trẻ bất lực, co rúc trong chăn, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nằm một hồi, không biết ngủ đi từ khi nào.

Ngủ đến nửa đêm, tôi nghe có tiếng mở của, nháy mắt liền tỉnh lại, vuốt mặt ngồi dậy.

Quách Thần Quân đi nhanh vào phòng ngủ: “Ngô Tranh!”

Tôi đưa tay về phía cô ấy.

Cô ấy kéo tay tôi lại.

Tôi ôm cô ấy vào ngực, xoay người đè lên cô ấy, hôn xuống môi cô ấy.

Cô ấy ôm tôi, ôn nhu đáp lại, người vì kích động mà run lên.

Hôn một hồi, tôi bật khóc.

Quách Thần Quân nhất thời sửng sốt: “Ngô Tranh, em… em sao thế?”

Tôi ôm cô ấy, không ngừng rơi lệ, nằm trong ngực cô ấy khóc thút thít.

Cô ấy ngồi dậy, đau lòng ôm lấy tôi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em sao thế? Hả?”

“Em vừa giúp một nhà toàn tội phạm giết người.” Tôi vừa khóc vừa nói: “Bọn chúng đến đứa trẻ con cũng không tha, em vì cứu một người vô tội, cho bọn chúng sống lâu thêm một tháng… lòng em khó chịu… vô cùng khó chịu…”

“Được rồi được rồi…” Cô ấy không ngừng an ủi tôi: “Không sao… đều qua rồi… em không làm gì sai… bọn chúng là người xấu, đều sẽ có báo ứng… đừng khó chịu, được không…”

“Tiểu Quân, có phải em không nên làm thầy phong thủy không?” Tôi đau lòng nhìn cô ấy: “Có phải em rất kém cỏi không?”

Cô ấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, đau lòng nói: “Nếu em kém cỏi, trên đời này còn thầy phong thủy nào không kém cỏi sao? Một đời này kiểu gì cũng phải gặp vài người khiến mình chán ghét, gặp vài chuyện mình không thích, không sao hết, qua rồi là được…”

Tôi lau nước mắt, ngồi dậy, chăm chú nhìn cô ấy: “Em thật không kém cỏi?”

“Dĩ nhiên.” Cô ấy cười dịu dàng: “Thiếu gia nhà ta là giỏi nhất!”

Tôi nhìn cô ấy hồi lâu, bật cười.

Cô ấy cũng cười, chạm nhẹ mũi tôi: “Trẻ con.”

Lòng tôi nóng lên, tiến lên, hôn lên môi cô ấy…

Bình Luận (0)
Comment