Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247. Liều Thuốc Tuyệt Nhất

Chương 247. Liều Thuốc Tuyệt Nhất Chương 247. Liều Thuốc Tuyệt Nhất

Tôi ngủ đến trưa ngày thứ hai.

Lúc tỉnh lại tôi nghe thấy tiếng Quách Thần Quân đang xào rau trong bếp.

Tôi lười biếng vươn vai một cái, rồi ngồi dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ đi vào nhà bếp, tôi đến phía sau lưng của Quách tiểu thư, hạnh phúc ôm lấy cô ấy.

Quách Thần Quân khẽ nghiêng mặt: “Tỉnh rồi à?”

“Ừ!” tôi áp sát vào má cô ấy, gật gật đầu.

“Đi tắm đi.” Cô ấy nói: “Vẫn còn một món nữa, chút nữa là ăn được rồi.”

“Không đi...”

Tôi hôn chiếc cổ hồng mềm mại thanh mảnh của cô ấy.

Cô ấy bị tôi chạm vào người nên cứ thế cười: “Em đừng đùa nữa...”

Tôi mặc kệ, cứ say mê hôn cô ấy...

“Ngô Tranh...” Cô ấy đỏ mặt, vội ấn chặt tay tôi, nói nhỏ: “Em đừng đùa nữa, mau đi tắm đi...”

Tôi không cam tâm, quay người cô ấy lại, ôm chặt lấy đầu rồi hôn cô ấy say đắm.

“Ai da... em... rau khét rồi kìa...”

Tôi hôn hơn mười giây, lúc này mới mãn nguyện buông cô ấy ra, mỉm cười: “Em đi tắm đây.”

Nói xong tôi quay người ra khỏi phòng bếp đi vào nhà tắm.

Mặt Quách Thần Quân đỏ ửng, mỉm cười lắc lắc đầu, rồi tiếp tục làm món ăn.

Vào nhà tắm, tôi cứ nhẩn nha tắm gội, nhìn bản thân mình trong gương, tôi không khỏi nhớ lại trải nghiệm ở Tây Kinh. Mặc dù chuyện đã trôi qua rồi nhưng sự ảnh hưởng của nó mang đến lại mới bắt đầu. Đêm qua Tiểu Quân không hề hỏi tôi đã trải qua chuyện gì trong mấy ngày nay, cô ấy chỉ dịu dàng ôm lấy tôi, an ủi tôi, làm tôi tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng.

Nhưng bây giờ, tôi đã tỉnh lại, nỗi đau âm ỷ lại trỗi dậy.

Tôi thấy tiếc thương cho An Bạch, thương cho chị ấy, càng thương cho chú Cửu.

Nhưng thứ khiến tôi khó có thể chấp nhận được chính là tôi bị Trần Huệ Tử lừa, làm mất mặt ông nội.

Tôi là hậu nhân của Ngô Tứ gia Mai Hoa Thánh Thủ, tôi có thể thấy được quá khứ của chú Cửu, lại không thể nhìn thấu được giọt nước mắt của bà già đó ư? Đây không phải vấn đề về năng lực, mà là sự đơn thuần và lương thiện của tôi đã che mất đôi mắt của mình.

Đây là nỗi nhục nhã! Là vô cùng nhục nhã!

Đây là nỗi đau mà cả đời này tôi cũng không thể quên!

Tôi ra sức tát mạnh vào mặt mình.

Tôi nói với bản thân phải nhớ lấy bài học này, mãi mãi!

Là một thầy phong thủy, tôi không dùng quẻ để đoán phong thủy là đúng, nhưng là một con người, tôi có quyền lựa chọn làm việc cho người nào. Dựa vào tu luyện của tôi, tôi không cần quẻ cũng có thể kìn thấu được phẩm hạnh của một con người hay một gia tộc, có loại năng lực này thì tại sao tôi lại không dùng chứ?

Tôi không phải một người vì tiền mà không có cực hạn, tôi biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm! Từ nay về sau, trước khi làm việc tôi phải xem người trước.

Từ giây phút đó trở đi, bệnh viện của nhà tôi tuyệt đối sẽ không nhận chữa trị cho tội phạm!

Đây là thái độ của tôi, cũng là sự tôn trọng đối với bản thân mình, tôi ngã tại đây thì tôi phải đứng dậy tại đây, tôi có thể không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bản thân ngã hai lần cùng một vị trí!

Tôi phải tôn trọng bản thân mình!

Sau nghĩ thông suốt, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trong gương, khuôn mặt tôi đã sưng húp lên.

Tôi cười bình thản, hít một hơi thật sâu rồi mở vòi hoa sen.

Tắm xong, bữa trưa đã làm xong rồi.

Tôi đến nhà ăn thì thấy Tiểu Quân đã mở một chai rượu vang đỏ, và đã “tỉnh” rượu, cô ấy đang rót vào ly.

“Để em.” Tôi nói.

“Không cần, em ngồi đi.” Cô ấy nói.

Tôi ừ một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn món ăn trên bàn.

Ớt xanh xào thịt, tôm nõn, cá kho tộ, cải thìa xào chay, còn có một bách canh trứng cà chua, đơn giản mà thịnh soạn, sắc hương vị đều đủ cả.

Cô ấy nhìn lướt qua mặt tôi, đột nhiên giật mình, vội để rượu xuống: “Mặt em làm sao vậy?”

“Không sao, em tự đánh.” Tôi nói.

“Tại sao em lại đánh mình?” Cô ấy đau lòng, nhẹ nhàng xoa gương mặt tôi: “Lần này ra tay nặng vậy mặt sưng hết lên rồi!”

“Không sao.” Tôi nhìn cô ấy cười, rồi nắm lấy tay cô ấy: “Không ăn đánh thì sao có thể nhớ được bài học.”

Cô ấy buồn lòng nhìn tôi chằm chằm, ngấn nước mắt.

Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, đứng dậy ôm cô ấy vào lòng: “Tiểu Quân, đừng thương em, em đã làm mất mặt ông nội, không tự đánh mình thì trong không được thanh thản.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô ấy nghẹn ngào hỏi.

“Em bị một bà già lừa dối.” Tôi điềm tĩnh nhìn cô ấy: “Bà ta hại chết chồng trước của mình sau đó ép chết bạn gái của con trai, giết chết đi đứa cháu trai ruột thịt của mình, mà cô gái đó lại là con gái của một người chú của em.”

Cô ấy sửng sốt: “Gì cơ? Bà ta...”

“Hôm kia là lần đầu tiên em gặp bà ta, thì bị giọt nước mắt của bà ta lừa mất.” Tôi nói: “Sáng hôm qua, thì em gặp bà ta lần thứ hai, sau đó phát hiện mình bị bà ta lừa. Lần này em không còn tin những giọt nước mắt của bà ta nữa, em đã thẳng thừng vạch trần bà ta.”

Bình Luận (0)
Comment