Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 248.

Chương 248. - Chương 248. -

Tôi tự cười bản thân: “Nhưng chiều hôm qua, lúc em gặp chú của em, em mới nhận thức được, em không hoàn toàn hề nhìn thấu được bà già đó, bà ta dùng nước mắt để gạt em... một người đàn bà giết chồng, giết bạn gái của con trai, đã khiến cho em bất ngờ. Em thật sự không ngờ rằng, ngay cả đứa cháu trai của mình bà ấy cũng không tha, mà đứa trẻ đó mới được một tuần tuổi...”

Tôi vừa kể, đôi mắt rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào.

“Tại sao lại có người phụ nữ như vậy?” Cô ấy không tài nào tin nổi: “Hổ mẹ không ăn thịt con, sao bà ta lại ác độc như vậy?”

“Đúng vậy, tâm địa bà ta như rắn rết bọ cạp, còn độc ác hơn nhiều hổ sói.” Tôi cười chua chát: “Điều đáng nực cười là em, Ngô Tranh, thiếu gia nhà chị đã bị lừa bởi những giọt nước mắt của một người đàn bà như thế, bị lừa cho một vố... chị nói xem em có nên tự đánh mặt mình không?”

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói: “Về sau không được phép như này nữa...”

Tôi ôm chị đầy yêu thương, trong trong đau nhói: “Tiểu Quân, em đã làm mất mắt ông nội rồi, làm mất mặt người bề trên, hơn nữa còn ở trước mặt chú Cửu...”

Cô ấy buông tôi ra rồi đưa tay ấn chặt môi tôi, không cho tôi nói nữa.

“Em mới có mười tám tuổi, lương thiện không phải lỗi sai của em.” Cô ấy lau nước mắt, rồi lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Ăn đi.”

Tôi mỉm cười gật gật đầu: “Ừ.”

Cô ấy buông tôi ra rồi bình tĩnh trở lại, cầm bình chiết rượu rót vào ly, rồi ngồi ở bên cạnh tôi, cầm ly rượu đưa cho tôi: “Nào, vì sự trưởng thành của em, chúng ta uống một ly!”

Tôi đón lấy ly rượu.

Tôi và cô ấy chạm ly một cái rồi uống một hơi hết sạch, tiếp đó lại rót thêm vào.

“Tiểu Quân, chị...” Tôi sững lại.

Cô ấy để bình chiết rượu xuống rồi cầm ly lên, chân thành nhìn tôi: “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, không được phép tự đánh mình nữa, biết chưa?”

“Em...” Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp.

“Em tự đánh mình chị cảm thấy đau lòng.” Cô ấy cố ngăn những giọt nước mắt: “Em mới có mười tám tuổi, những người con trai khác ở độ tuổi này đều đang đi học, chơi game, tán gái, yêu đương, vô ưu vô lo, nhưng em đã bắt đầu chịu trách nhiệm cho sự sống chết của người khác rồi. Đi được đến bước này là em khá lắm rồi, đừng yêu cầu khắt khe với bản thân nữa, được không?”

Tôi nước mắt lưng tròng mỉm cười, rồi gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi cộc ly rượu với cô ấy, uống một hơi hết sạch.

Cô ấy cũng uống hết.

Tôi cầm bình chiết rượu lên rồi rót vào hai ly, sau đó cầm ly lên: “Tiểu Quân, em yêu chị!’

Tôi lại chạm ly với cô ấy rồi uống hết.

Cô ấy ngây ra rồi mỉm cười.

“Chị cười gì thế? Chị không yêu em à?” Tôi nhìn cô ấy chăm chăm.

Cô ấy không cười nữa mà say đắm nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.

“Nói đi chứ!” Tôi có chút kích động.

“Ngô Tranh, chị yêu em.” Cô ấy dịu dàng nhìn tôi, rồi uống rượu.

Tôi mỉm cười, sà đến ôm cô ấy muốn hôn.

“Ư…” Cô ấy ngăn tôi lại, lắc đầu, ợ rượu một cái, mặt cô ấy đỏ như trái táo vậy: “Đừng như vậy, đã uống rượu rồi, đừng ghẹo chị...”

Tôi cười đểu rồi kéo cô ấy vào lòng...

“Ngôi Tranh... em... học xấu rồi...”

Mặt của Quách tiểu thư đỏ lựng...

Đối với người đang ông đang bị tổn thương mà nói, sự dịu dàng của người phụ nữ chính là liều thuốc tốt nhất.

Quách tiểu thư như mỹ nữ tên núi tuyết, nhưng sự dịu dàng của cô ấy lại nồng cháy như lửa, cô ấy chính là liều thuốc tuyệt nhất của tôi, vết thương của tôi đã hoàn toàn được chữa khỏi.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, chúng tôi đến căn biệt thự ở núi Ngọc Tuyền, bắt đầu đợt bế quan lần thứ hai của tôi.

Thời gian bế quan lần này không dài, chỉ có mười ngày, chủ yếu là nghiên cứu pháp môn luyện khí và pháp tu luyện khí mạch được ghi chép trong sổ của ông nội.

Đại bộ phận pháp luyện khí tôi đã học qua, đến nay chỉ còn ôn luyện lại mà thôi, còn về tu luyện khí mạch, vì nội công của tôi đã tiến bộ rất nhiều, lại có kim quang giúp sức thế nên học rất nhanh.

Sau khi kết thúc mười ngày bế quan, lúc đang ăn sáng tôi nhìn điện thoại, không biết tự bao giờ đã là hai mươi bảy Tết.

Còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, sắp đón năm mới rồi.

Lòng thôi thắt lại, lặng lẽ buông điện thoại xuống.

Tôi mười bốn tuổi đã bắt đầu một mình sinh sống ở Thượng Kinh, lúc bình thường còn ổn, nhưng sợ nhất là lễ Tết, đặc biệt là Tết âm lịch. Tết năm nào cũng vậy, người người nhà nhà đoàn tụ bên nhau, bên ngoài náo nhiệt vui vẻ, còn tôi thì lẻ loi một bóng hình, trong căn phòng cũng vô cùng hiu quạnh. Đêm giao thừa, trong nhà người khác vang vọng tiếng nói cười, tất cả mọi người trong nhà đoàn tụ cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa. Còn tôi, chỉ có thể một mình đơn độc luộc một đĩa há cảo, vừa khóc vừa ăn.

Bình Luận (0)
Comment