Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261. Đạp Tài

Chương 261. Đạp Tài Chương 261. Đạp Tài

Khả Nhìn hai người họ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, Trảm Sinh Tục Mạch là gì thế?”

Tôi nhìn cô rồi nhìn hai cha con Dương gia, giải thích: “Pháp Trảm Sinh Tục Mạch là một loại phong thủy rất cao cấp. Nói theo cách đơn giản thì đó chính là chặt đứt mạch sinh của phong thủy, sau đó nối lại từ đầu. Như vậy thì mạch sinh sẽ được hồi sinh lại và có thể tiếp tục kéo dài được hương hỏa.”

“Vậy mạch sinh ở đâu?” Khả Nhi hỏi.

Hai cha con Dương gia gật đầu ý cũng muốn hỏi.

Tôi trầm tư giây lát rồi quay người đi đến trước mộ lão tổ của Dương gia, quan sát kỹ, tiếp đó bắt đầu từ mộ cụ của Dương Sảnh Nhi, kiểm tra lần lượt cho đến mộ của ông nội chị ấy. Tôi phát hiện mạch sinh ở dưới đất đã bị đứt, khí trường cũng bị tán loạn, nhưng ở bên dưới mỗi ngôi mộ lại có một trận Tụ Sát, nó vẫn đang chuyển động.

Sau khi kiểm tra xong, trong lòng tôi đã chắc chắn.

Tôi đến tước mặt Dương Tử Hùng: “Mạch sinh của mộ tổ bị đứt, người này đều bày trận pháp ở bên dưới mỗi mộ, sử dụng trận pháp để hút lấy tà khí trong mạch sinh của các nơi khác, đây chính là vì kéo dài hương hỏa cho Dương gia. Người này có chút bản lĩnh như không đạt đến độ lão luyện, ông ấy chỉ dùng chút thông minh ít ỏi của mình, cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi. Họa để lại sau này của Trảm Sinh Tục Mạch nhiều vô kể, Dương Cẩn Ninh không xảy ra chuyện mới lạ.”

“Vậy... vậy bây giờ làm thế nào?” Dương Tử Hùng lo lắng.

“Chúng ta phải tìm được một mạch sinh khác. Xem tình hình nơi đó như thế nào, sau đó mới có thể phán đoán được.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Tay của tôi không thể tiếp xúc với trấn vật, cậu đi với tôi.”

“Được!” Khả Nhi gật gật đầu.

Tôi dẫn cô ấy đi về phía mộ tổ.

Dương Tử Hùng lo lắng mãi không thôi.

Dương Sảnh Nhi ôm chặt lấy cánh tay của cha mình, an ủi chú ấy: “Cha yên tâm, Ngô Tranh có thể làm được.”

Lúc này Dương Tử Hùng mới yên tâm hơn một chút.

Đến trước mộ lão tổ của Dương gia, tôi quan sát kỹ rồi đi đến bên trái của mộ, rồi chỉ tay một nơi ở trên đất: “Khả Nhi, cậu dùng dao đào xuống đi, lúc đào thì chậm thôi, đừng làm hại đến trấn vật.”

“Được!” Khả Nhi rút chiếc dao ở bên hông rồi ngồi xổm xuống, cô cẩn thận từng tí một bẩy được gạch thạch xanh trên đất lên, tiếp đó bắt đầu đào.

Tôi bấm ngón tay, tập trung tinh thần, hình dung ra phù Trấn Sát rồi chỉ vào lưng của Khả Nhi.

Phù Trấn Sát hóa thành một luồng kim quang rồi bay vào người Khả Nhi sau đó biến mất.

Khả Nhi bỗng rùng mình rồi nhìn tôi.

“Tiếp tục đi.” Tôi dịu dàng nói.

Cô gật gật rồi tiếp tục đào đất.

Rất nhanh đã chất thành một đống đất nhỏ ở bên cạnh.

Trấn vật được chôn rất sâu, nhưng đào theo phong thổ thì có một lường khí đen nhạt nhạt tỏa ra.

Động tác của Khả Nhi chậm lại, cô cẩn thận từng tí một, cô biết trấn vật sắp lộ ra rồi.

“Đừng căng thẳng.” Tôi nói nhỏ: “Trấn vật này rất tà tính, có điều chiếc dao của cậu đã được tu luyện, trên người cậu cũng có phù Trấn Sát, thế nên nói sẽ không hại được cậu.”

“Ừ.” Khả Nhi nghe theo.

Khí đen đó ngày càng nặng, Khả Nhi nhín thở, không lâu sau mũi dao đã chạm được một vật, kêu lên một tiếng rất nhẹ.

Khả Nhi dừng lại rồi quay đầu lại nói với tôi: “Đào đến rồi.”

“Đừng động vào nó, gạt đất bên trên nó đi, để lộ ra đầu nó là được.” Tôi dặn.

Cô cẩn thận từng tí một dùng dao gạt đất ở phía bên trên đi, rất nhanh sau đó trấn vật đã lộ diện.

Đó là một con sư tử đen với tạo hình hung mãnh, mắt của nó có màu đỏ của máu, giây phút mà nó ra khỏi đất, Khả Nhi vô thức dùng cánh tay bịt lấy mũi rồi đứng dậy.

“Thối ghê...” Khả Nhi nhíu mày.

Tôi cũng nhíu mày, đây không phải mùi hôi thối của xác chết mà đây là mùi thối tanh của máu, trấn vật này được dùng máu để tu luyện.

“Đây gọi là đạp tài.” Tôi nói với cô: “Chôn một một con sư tử hung mãnh thế này thì có thể khiến cho tất cả người trong nhà sẽ mất tài lại hại thân, người chết nhà tan.”

“Hả?” Khả Nhi sững sờ: “Một con sẽ khiến cho người chết nhà tan, vậy Dương gia...”

Cô ấy vô thức nhìn về phía cha con Dương gia ở đằng xa.

“Một con có thể hại chết người, ba con có thể không chế lẫn nhau, hóa sát để dùng.” Tôi cười nhạt, rồi nhìn đạp tài đó: “Tôi đoán không sai, người đó chính là kẻ ngoại đạo.”

“Vậy bây giờ làm thế nào?” Khả Nhi.

“Lấy một tờ giấy vàng.” Tôi dặn.

“Ừ!” Khả Nhi bỏ chiếc cặp ở trên lưng xuống, mở ra lấy một tờ giấy vàng đưa cho tôi.

Tôi đó lấy rồi bấm ngón tay vẽ một phù Tầm Linh trên tờ giấy đó, tiếp đó ngồi xổm xuống, rồi đặt nó lên trên đầu của đạp tài.

Bình Luận (0)
Comment