Quách Thần Long ngượng ngùng không dám nói gì.
Dương Sảnh Nhi nhìn sang tôi: “Cậu không phải do dự, nên làm thế nào thì làm, miễn sao cứu được em trai của tôi, thế nào cũng được tất.”
Tôi nhìn Dương Tử Hùng: “Phiền chú lánh đi một chút, cháu có vài câu nói riêng với chị dâu.”
“Được.” Dương Tử Hùng nhìn Quách Thần Long: “Khả Nhi tiểu thư, Tiểu Long, chúng ta ra bên kia.”
“Dạ thưa cha.” Quách Thần Long vội nói.
Khả Nhi gật gật đầu rồi đi theo bọn họ.
Sau khi bọn họ đi ra phía xa, tôi vói với Dương Sảnh Nhi: “Chị không cần buồn, thực ra cho dù không cứu Dương Cẩn Ninh thì chị cũng không thể sinh con cho Quách Thần Long.”
Chị ấy sững lại: “Tại sao?”
“Bởi vì phong thủy của Quách gia còn sinh mãnh hơn của nhà chị.” Tôi bất giác nói ra từ đó.
“Sinh mãnh?” Chị ấy không hiểu: “Nghĩa là sao?”
“Mộ tổ của Quách gia chôn ở cục tam thủy dục long, mỗi đời chỉ có một trai một gái.” Tôi nói: “Cố Hiểu Đồng đã sinh con trai cho anh ấy, nên chị hết suất rồi.”
“Vậy không phải tôi còn có thể sinh được đứa con gái sao?” Chị ấy tò mò.
Tôi lắc đầu: “Cách đây hai năm, anh ta đã đem theo người làm động mất phong thủy của mộ tổ, lại xây cái đình. Đêm hôm xây xong đình thì anh ta bị người khác đụng xe, trong xe còn có một người con gái. Đứa con trong bụng của người con gái đó chính là con gái của anh ta, bị sảy rồi.”
Dương Sảnh Nhi bật cười, chị ấy cười đầy chua chát.
“Chị dâu, chuyện đều đã qua rồi, đừng bận tâm đến chuyện đó nữa.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi nói với chị những điều này cũng là hy vọng chị hiểu, cách đây mười bảy năm chú nhà đã tìm người để sửa phong thủy, quỳ thiên môn cầu con, từ đó trở đi thì đã xác định đời này chị sẽ không sinh được con. Bây giờ Dương Cẩn Ninh đã mười sáu tuổi rồi, nếu muốn qua kiếp nạn này thì không có chị thì không được. Chị có hiểu được ý của tôi không?”
Chị ấy trầm mặc không nói gì, nghiêng mặt đi, nước mắt tuôn ra như suối.
“Đừng buồn nữa.” Tôi an ủi chị ấy: “Người mà Quách Thần Long yêu nhất cả đời này chỉ có mình chị thôi. Gia nghiệp của Quách gia là của chị. Chị là người hiểu chuyện, tôi tin chị sẽ xử lý tốt quan hệ với Cố Hiểu Đồng. Trong tương lai sau khi đứa trẻ đó lớn lên rồi thì cậu bé đó sẽ còn thân thiết với chị hơn Cố Hiểu Đồng.”
Chị ấy thở dài một hơi rồi lau nước mắt: Tôi hiểu ý của cậu...”
Tôi mỉm cười: “Hiểu được là tốt.”
“Là tôi đã trách nhầm Tiểu Quân rồi.” Chị ấy nước mắt lưng tròng: “Những chuyện trong quá khứ đều không vui vẻ gì cả, cậu đừng hận tôi, về sau tôi nhất định đền gấp bội cho Tiểu Quân, cho cả hai người.”
Tôi vẫn mỉm cười với chị: “Không cần thiết, bây giờ đã quá tốt rồi.”
“Tôi biết nên làm thế nào rồi.” Chị ấy bình tĩnh lại: “Cứu em trai của tôi đi.”
Tôi gật gật đầu rồi quay người lại vẫy tay với Dương Tử Hùng: “Chú ơi, chú lại đây đi.”
“A, ừ!” Dương Tử Hùng vội nói.
Quách Thần Long nghe thấy cũng muốn chạy qua đây.
Khả Nhi đưa tay ra ngăn lại: “Không gọi anh.”
Quách Thần Long ồ một tiếng, đành bỏ đi.
Khả Nhi quay người đi theo Dương Tử Hùng đến chỗ chúng tôi.
“Chú, hồi đó người đó sửa phong thủy đã động vào chỗ nào, chú có biết không?” Tôi hỏi.
“Cái này chú cũng không rõ.” Dương Tử Hùng nói: “Ngày đó là vào buổi tối chú đưa ông ấy đến đây, ông ấy không cho chú xem, chú đã đợi cả một buổi tối ở trấn Cổ Bắc phía Đông.”
“Về sau chú không phát hiện ra ông ấy đã động ở chỗ nào ạ?” Tôi đưa tay ra diễn tả: “Chính là nơi gần mộ tổ này.”
“Không có.” Chú ấy nói: “Không giấu gì cậu, lúc đó tôi vẫn nghi ngờ vấn đề này, nghi bản thân mình có phải bị lừa hay không. Nhưng vì nóng lòng xin được con nên tôi thà tin ông ấy cho xong, quỳ bốn mươi chín ngày, sau đó quả nhiên mẹ của Sảnh Nhi có...”
Chú ấy không nói nữa, nhìn Dương Sảnh Nhi với vẻ mặt đầy tội lỗi.
Dương Sảnh Nhi rất điềm tĩnh: “Không sao đâu cha, cha không cần cảm thấy có lỗi với con, em trai quan trọng hơn.”
Dương Tử Hùng đau lòng nhìn đứa con gái của mình: “Cha xin lỗi con, cha sẽ bù đắp cho con và Tiểu Long.”
Dương Sảnh Nhi bất lực cười một cái: “Anh ta? Cha đừng nói những lời này nữa...”
Dường như Dương Tử Hùng đã hiểu ra điều gì, chú ấy nhìn Quách Thần Long ở phía xa: “Tiểu Long, nó lại...”
“Cha.” Dương Sảnh Nhi ngắt lời chú ấy: “Cứu em trai gấp hơn, những chuyện khác để sau nói.”
Dương Tử Hùng trầm mặc một lúc rồi gật gật đầu: “Được.”
Chú ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện là như vậy, tôi thực sự không phát hiện ra chỗ nào đã động qua.”
Tôi trầm tư giây lát: “Thứ người ấy dùng... có lẽ là pháp Trảm Sinh Tục Mạch...”
“Trảm Sinh Tục Mạch?” Hai cha con Dương gia sững lại.