Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259. Hồng Hoa Tục Sinh Long

Chương 259. Hồng Hoa Tục Sinh Long Chương 259. Hồng Hoa Tục Sinh Long

Khả Nhi nhìn kỹ rồi gật đầu: “Đúng, là bốn lớp núi.”

“Ừ, đây gọi là tứ trùng sơn kháo bối.” Tôi nói với họ: “Kiểu kết cấu như thế này, mặc dù bên cạnh không có sự tương trợ nhưng lại có chỗ dựa vô cùng vững chắc.”

“Cậu nói quá đúng.” Dương Tử Hùng nói: “Bắt đầu từ đời cụ của tôi, nhà chúng tôi bất luận làm kinh doanh hay làm quan chức đều có chỗ dựa rất vững chắc. Nhờ sự giúp đỡ của quý nhân mà nhà chúng tôi từ triều Đại Thanh đến nay, hầu như làm cái gì cũng vô cùng thuận lợi!”

Dương Sảnh Nhi nói thêm: “Cụ của tôi là người thu mua vật tư theo yêu cầu của triều đình Đại Thanh, là người chuyên lo mấy chuyện vặt của công bộ và nội vụ phủ, cụ của tôi vào thời chiến quốc là thương nhân lớn có tiếng ở Thượng Kinh, ông của tôi là quân nhân, đã ra trận được mấy chục năm, hồi còn sống cũng có một địa vị nhất định, đến đời cha tôi, Dương gia lại làm kinh doanh, thực sự giống như cậu nói, đời nào cũng có rất nhiều chỗ dựa.”

Tôi gật gật đầu, chả trách trước nay Dương Sảnh Nhi tự tin như thế, thì ra nhà chị ta không chỉ giàu có mà còn có lai lịch sâu xa như vậy.

“Vậy nửa câu sau có nghĩa là gì?” Quách Thần Long tò mò hỏi.

Tôi nhìn anh ta một cái rồi nhìn sang Dương Tử Hùng: “Tứ trùng sơn kháo bối, lợi ở chỗ có chỗ dựa chắc chắn nhưng chính vì kết cấu này không có tự tương trợ nên con cháu đời trước đều là dòng độc đinh, không có anh chị em. Chú, chú tính năm đời từ đời chú trở về trước có phải Dương gia không có một người con gái nào?”

“Đúng! Đúng là như vậy!” Dương Tử Hùng nhìn Dương Sảnh Nhi: “Mấy đời Dương gia chưa thấy đẻ con gái, về sau tôi sinh được Sảnh Nhi, ông nội của nó vui lắm, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương coi hơn cả bảo bối.”

“Tứ trùng sơn kháo bối, tử tôn vạn niên thanh, thế nào gọi là vạn niên thanh?” Tôi cười bình thản: “Lá xanh chỉ con trai, hoa đỏ mới chỉ con gái, cái gọi là vạn niên thanh chính là chỉ hậu nhân của Dương gia đều là con trai.”

Dương Sảnh Nhi không kìm được liền hỏi: “Tại sao đến đời chúng tôi, tôi lại là con gái?”

“Bởi vì đằng sau vẫn còn hai câu nữa, người đạo sĩ đó đã không nói.” Tôi nói: “Tứ trùng sơn kháo bối, tử tôn vạn niên thanh, hai câu phía sau là ngũ đại tuyệt kỳ tự, hồng hoa tục sinh long.”

“Nghĩa là gì vậy?” Bọn họ đồng thanh hỏi.

“Ý nghĩa là sau năm đời của Dương gia thì sẽ sinh con gái không sinh con trai.” Tôi nói: “Thứ gọi là hồng hoa tục sinh long, nghĩa là nên để con trai của con gái kế thừa gia nghiệp. Như vậy, vẫn có thể tiếp tục được năm đời tiếp theo, và về sau cũng sẽ như thế.”

Vừa nói ra câu này, cha con Dương Tử Hùng đều sững sờ.

“Đây...” Dương Tử Hùng nhìn con gái, rồi quay sang hỏi tôi: “Thiếu gia, ý của cậu là hồi đó tôi không nên sinh ra Cẩn Ninh?”

“Chuyện này không có nên hay không nên, em ấy đã ra đời rồi, vậy đó là ý trời.” Tôi điềm tĩnh nói.

“Vậy chuyện này có ảnh hưởng đến con gái của tôi không?” Chú ấy hỏi.

Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi, không nói gì.

Dương Sảnh Nhi hít một hơi thật sâu: “Không sao, cậu cứ nói thẳng ra là được.”

Tôi trầm tư giây lát: “Chị có em trai, về sau sẽ không đẻ con được nữa.”

Dương Sảnh Nhi sửng sốt, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất.

Quách Thần Long vội ôm lấy chị ta: “Sảnh Nhi! Em không sao chứ?”

Dương Tử Hùng cũng sửng sốt: “Đây... đây...”

Khả Nhi bỗng hiểu ra: “Đậu móa... loại phong thủy này... thần kỳ ghê ta...”

Tôi đưa mắt ra hiệu với cô, đừng có nói ra.

Cô hiểu ý của tôi rồi gật gật đầu.

“Thiếu gia, con gái của tôi... về sau nó...” Cảm xúc của Dương Tử Quân rất hỗn loạn, chú ấy vừa hổ thẹn, vừa buồn: “Cậu có thể giúp nó không?”

Tôi suy nghĩ: “Trừ phi không cứu Dương Cẩn Ninh.”

“Hả? Đây...” Dương Tử Hùng sững sờ, vô thức nhìn về phía con gái.

Dương Sảnh Nhi đau khổ nhắm mắt lại, hai hàng lệ tuôn rơi.

Quách Thần Long vội vàng: “Không phải, tôi nói là cậu không thể tìm được cách trọn vẹn cả đôi đường à?”

“Thế nào là trọn vẹn đôi đường?” Tôi hỏi.

“Cậu phải cứu lấy Cẩn Ninh, và Quách gia chúng tôi cũng không thể đoạn tử tuyệt tôn!” Quách Thần Long lo lắng: “Chị dâu của cậu luôn muốn sinh được đứa con, nếu không sinh con được nữa, vậy cậu bảo cô ấy phải làm sao?”

Tôi cạn lời, nghe khẩu khí của anh ta giống như muốn cho Dương Sảnh Nhi sinh con vậy.

“Anh đừng làm loạn thêm nữa.” Dương Sảnh Nhi nhìn tôi: “Ngô Tranh, cứu em trai tôi đi.”

“Sảnh Nhi, con...” Dương Tử Hùng với bộ mặt đầy khổ thẹn.

“Cha à, cha không cần nói.” Dương Sảnh Nhi lau nước mắt ở khóe mi: “Cẩn Ninh đã mười sáu tuổi rồi, chúng ta không thể vứt bỏ em. Còn về Quách gia, hừ...”

Chị ta lạnh nhạt liếc Quách Thần Long một cái.

Bình Luận (0)
Comment