“Không sao, không làm lỡ việc là được.” Tôi nói: “Tiểu Quân, chuyện này cõ lẽ xử lý mất một tuần, chị quay về núi Ngọc Tuyền trước đi. Sau làm xong thì em gọi điện cho chị.”
“Ừ, được!” Cô ấy nói: “Không cần lo lắng cho chị, cứ chú tâm vào làm việc đi.”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
Sau khi trải qua chuyện ở Tây Kinh, tôi thực sự đã chín chắn lên rất nhiều, như chuyện này của Dương Cẩn Ninh, mặc dù chưa bắt đầu làm nhưng biết gần hết vụ này là như thế nào, trong lòng tôi đã chắc chắn. Vợ chồng Dương Tử Hùng đều là những người tốt, có phép tắc, ăn ở tử tế, còn Dương Sảnh Nhi mặc dù trước đây chị ta và tôi có những chuyện không vui vẻ gì nhưng bản tính của chị ta không xấu, hơn nữa rất quyết đoán và năng lực rất mạnh.
Người ta không làm những chuyện xấu thế nên làm việc giúp họ sẽ không khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Thế nên, tử tế làm việc cho họ là được.
Ngày thứ hai, Quách Thần Quân dậy từ rất sớm để nấu cho tôi bữa sáng.
Vừa hầm xong cháo thì Khả Nhi đến, một tay xách một túi bánh chiên dầu, một tay xách một túi bánh dứa mà cô mang cho chúng tôi từ đảo Nam về.
Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, sau đó tôi đi thay quần áo, rồi dẫn cô xuống lầu.
Đến dưới lầu thì thấy người của Dương gia đã đến.
Hai cha con Dương Tử Hùng và Dương Sảnh Nhi nhìn thấy tôi xuống lầu liền nhanh chân đến đón: “Ngô Tranh thiếu gia! Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tiếp đó tôi giới thiệu với họ: “Đây là Khả Nhi trợ lý của tôi, Khả Nhi, vị này là Dương tiên sinh, đây là Dương tiểu thư, à... ờ... chị dâu của tôi...”
Khả Nhi rất tự nhiên cười với bọn họ: “Xin chào Dương tiên sinh, Dương tiểu thư!”
“Chào Khả Nhi tiểu thư!” Dương Tử Hùng vội chào lại.
Quách Thần Long đi đến, nhíu mày hỏi tôi: “Ngô Tranh, sao xe của Tiểu Quân lại ở đây? Em ấy ở trên lầu à? Đêm qua hai người ở cùng nhau?
“Anh im miệng!” Dương Sảnh Nhi trợn mắt với anh ta.
“Ò...” Dương Thần Long bất lực liền nói lại: “Ờm... ý của tôi là Tiểu Quân cũng lớn rồi, không sao cả... ở cũng nhau thì ở cũng nhau...”
Tôi bơ anh ta rồi nói với Dương Tử Hùng: “Đi thôi.”
“Ừ!” Dương Tử Hùng quay người đến phía trước một chiếc xe sang trọng, chú ấy đích thân mở cửa cho tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, mời!”
“Cảm ơn!” Tôi nói xong rồi dắt theo Khả Nhi lên chiếc xe đó.
Dương Tử Hùng đóng cửa xe xong, rồi bước vào một chiếc xe y hệt ở đằng trước.
Dương Sảnh Nhi và Quách Thần Long cũng lên chiếc xe của mình, dưới sự bảo vệ của hai chiếc xe ORV, năm chiếc xe từ từ rời khỏi đây.
Sau khi ra cửa lớn, chú hàng xóm sống ở lầu dưới của chúng tôi đang dắt chó đi dạo thì nhìn thấy, chú ấy không khỏi đá một câu: “Ai dô, khá đấy tiểu tử, lại bị người ta rước đi rồi.”
Tôi nhìn chú ấy mỉm cười, không nói gì.
Đoàn xe nhanh chóng ra khỏi cửa lớn.
Người hàng xóm ấy dắt theo con chó, xót xa nhìn đoàn xe đi xa, chửi rủa trên đường rồi quay người rời đi.
Mộ tổ của Dương gia ở vùng núi phía Bắc của Thượng Kinh, cách thành phố hơn 150km.
Chúng tôi đi lối cao tốc rồi đi lối đường hầm, mất hai tiếng rưỡi mới có thể đến nơi.
Sau khi xuống xe, tôi vừa nhìn thì không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy trên một mảnh đất rộng lớn mai táng bốn ngôi mộ hợp tang dùng đá Hán Bạch Ngọc xây thành, bốn ngôi mộ xếp thẳng hàng, tượng trưng cho dòng độc đinh bốn đời trước của Dương gia, đến đời của Dương Tử Hùng chính là đời thứ năm. Bố cục phong thủy ở đây không hề dựa theo tiền án hậu sơn, tả hữu tương trợ, mà đây là một kết cấu vô cùng khí thế.
Tôi nhìn lớp núi trùng trùng ở phía xa, không khỏi gật gật đầu: “Tứ trùng sơn kháo bối, tử tôn vạn niên thanh, người chọn phong thủy này cho chú quả là không đơn quản!”
Dương Tử Hùng giơ ngón tay cái lên đầy bái phục: “Cậu nói quá đúng, tôi từng nghe ông nội kể, nội dung của phong thủy nơi đây chính là hai câu cậu nói lúc nãy, tứ trùng sơn kháo bối, tử tôn vạn niên thanh. Ông còn kể phong thủy này là năm đó ông cố đã mời một vị đạo sĩ vân du bốn phương tới chọn hộ. Có điều ý nghĩa cụ thể của hai câu đó như thế nào chúng tôi cũng không rõ lắm, người đạo sĩ đó cũng không nói.”
Tôi gật gật đầu: “Thì ra là như vậy...”
Dương Sảnh Nhi bước đến: “Ngô Tranh, hai câu này có ý nghĩa gì?”
Khả Nhi cũng hỏi: “Đúng vậy thiếu gia, nó có ý nghĩa gì thế?”
Tôi nhìn hai người họ rồi cười bình thản: “Được thôi, vị đạo sĩ đó đã không chịu nói rõ vậy thì để tôi giải thích một chút cho mọi người.”
“Ừ.” Hai người gật gật đầu.
Dương Tử Hùng và Quách Thần Long cũng bước tới, chăm chú nghe tôi giảng cách thức trong đó.
“Phong thủy của mảnh đất này tứ phía rộng lớn, bên trái bên phải không có chỗ dựa, phía trước cũng không có gì để bàn.” Tôi chỉ tay về dãy núi ở đằng xa: “Phía chính Bắc là một dãy núi cao lớn hùng vĩ, hơn nữa nhìn vọng ra xa sẽ thấy dãy núi trùng trùng lớp lớp. Khả Nhi, nhãn lực của cậu tốt, cậu nhìn kỹ xem có đúng là tổng cộng bốn lớp núi không?”