Quách Thần Quân chần chừ giây lát, rồi định nói hộ tôi, tôi đưa tay ra ngặn cô ấy lại, khẽ lắc đầu.
Lời nói sắp nói ra khỏi miệng, cô ấy chỉ có thể đành kìm nén lại.
Dương Sảnh Nhi bình tĩnh lại rồi nói với Dương Tử Hùng: “Cha, chuyện này để con quyết định, cha thấy được không?”
“Được.” Dương Tử Hùng nói.
Dương Sảnh Nhi nhìn tôi: “Ngô Tranh, Tiểu Quân đã nói cho tôi biết quy tắc của Ngô gia, như vậy đi, tôi không hỏi lần trước cậu làm việc người ta trả cậu bao nhiêu, tôi chỉ có một đứa em trai, mạng sống của em ấy đáng giá hơn bất kỳ thứ gì. Chúng tôi gửi cậu hai mươi triệu Nhân dân tệ, cậu thấy có được không?”
Tôi vẫn nói câu nói đó: “Tùy ý.”
Dương Sảnh Nhi thở phào: “Được, tôi gửi ngay lập tức! Tiểu Quân, em gửi chị số tài khoản của Ngô Tranh đi.”
“Vâng.” Quách Thần Quân rút điện thoại ra.
“Đợi đã.” Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Tôi vân chưa nói xong, của tôi thì tùy ý còn trợ lý Khả Nhi của tôi thì năm trăm nghìn tệ.”
“Được! Không thành vấn đề!” Dương Sảnh Nhi nhìn Quách Thần Quân: “Tiểu Quân, gửi cho chị cả số tài khoản của Khả Nhi.”
Quách Thần Quân sững lại rồi nhìn tôi: “Chị không có số tài khoản của Khả Nhi...”
Tôi cầm điện thoại lên: “Em gửi cho chị.”
“Được!” Cô ấy gật gật đầu.
Dương Sảnh Nhi nhận được số tài khoản xong, liền chuyển khoản, rất nhanh sau đó tôi đã nhận được tin nhắn, tài khoản của tôi đã nhận được hai mươi triệu tệ.
Tôi xem xin nhắn xong rồi cất điện thoại, đứng lên: “Việc như thế này, sáng ngày mai bảy giờ thì đến Thông Châu đón cháu rồi đi xem mộ tổ nhà chú.”
“Được!” Dương Tử Hùng đứng dậy, hai tay chú ấy nắm lấy tay tôi: “Cậu vất vả rồi!”
“Cháu sẽ cố gắng hết sức!” Tôi điềm tĩnh nói.
Mắt của Dương Tử Hùng long lanh nước mắt, chút ấy xiết chặt tay tôi.
Tôi gật gật đầu với chú ấy, rồi dắt Quách Thần Quân rời khỏi căn nhà rộng lớn của Dương gia.
Trên đường quay về Thông Châu, Quách Thần quân hỏi tôi: “Ngô Tranh, quỳ thiên môn nghĩa là sao?”
“Đó là một cách để xin con.” Tôi giải thích: “Nói theo cách đơn giản thì chính là mỗi ngày vào giây phút đầu của giờ Thìn, mặt hướng về hướng Tây Bắc khấu đầu ba mươi sáu cái ở trên giường trong nhà mình, và liên tục khấu bảy bảy bốn chín ngày, sau đó sẽ có thể sinh con trai.”
“Tất cả mọi người làm như vậy đều có thể sinh con trai à?” Cô ấy hỏi.
“Không phải.” Tôi nói: “Nếu như đều làm như vậy mà xin được con trai, vậy không phải quá đơn giản sao? Quỳ ở thiên môn có thể xin con, nhưng đứa trẻ được xin chưa chắc là con trai, nếu như muốn sinh con trai thì vẫn cần phải phối hợp với phong thủy mới được.”
“Vậy là quỳ thiên môn, đơn giản chỉ là quỳ, khấu đầu là được ư?” Cô ấy tò mò.
Tôi cười bình thản rồi sà đến nói vào tai cô ấy: “Chỉ khấu đầu thôi thì không được, vẫn phải làm như thế này...”
Tôi nói nhỏ vài câi.
Cô ấy lặng lẽ nghe hết rồi ồ lên một tiếng.
“Hiểu chưa?” Tôi hỏi.
Cô ấy đỏ mặt gật gật đầu: “Hiểu rồi...”
Một câu gọi là chân truyền, quỳ thiên môn cũng là như vậy, thiếu mất đi những câu này thì phí công khấu đầu. Tiểu Quân có thiên tài thuật số rất cao, tôi cũng đã nói rồi, đợi hết tháng Giêng thì tôi sẽ dạy cho cô ấy, thế nên bây giờ những thứ này có thể nói cho cô ấy được.
“Đây đều là thuật chứ không phải lý.” Tôi nói: “Qua tháng Giêng em sẽ dạy chị thuật số, đến lúc đó em sẽ giảng cho chị hiểu những lý ở trong đó. Sau khi hiểu được rồi, những thuật này cũng không có gì là thần bí cả.”
Cô ấy cười: “Ừ!”
Tôi cũng cười.
Mười ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau.
Lúc này chuông điện thoại của tôi vang lên.
Tôi cầm lên thì thấy Khả Nhi đang gọi.
“Thiếu gia, Dương Sảnh Nhi gửi cho tôi năm trăm nhìn tệ.” Cô nói: “Phải làm việc cho nhà chị ta à?”
“Đúng vậy.” Tôi nói: “Cậu quay về chưa?”
“Vừa mới xuống máy bay.” Cô nói: “Vậy chút nữa tôi đến tìm cậu?”
Tôi trầm tư giây lát rồi nhìn Tiểu Quân bên cạnh.
Tiểu Quân mỉm cười gật gật đầu, ý là để Khả Nhi đến.
Tôi do dự một lát rồi nói với Khả Nhi: “Cậu mệt rồi, cứ đưa dì về trước đã, nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Bảy giờ sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, cậu nắm chắc thời gian là được.”
“Tối nay tôi cũng thể qua...” Cô bỗng nhận thức được điều gì đó rồi cười đểu: “Ò... tôi hiểu rồi, chị Tiểu Quân ở đó à?”
Tôi hiểu ra liền bật cười, không nói gì.
“Ha ha ha, phải nói sớm chứ!” Cô cười: “Được rồi, vậy sáng sớm ngày mai tôi sẽ qua, không làm phiền thế giới của hai người!”
“Được.” Tôi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại!”
“Được!”
Tôi tắt máy, mỉm cười cất điện thoại đi.
“Thực ra em có thể để cô ấy đến vào tối nay.” Tiểu Quân nhìn tôi: “Phòng cũng đủ mà.”