Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263.

Chương 263. - Chương 263. -

Dương Sảnh Nhi gật gật đầu: “Vậy thì được.”

“Thiếu gia, cậu thực sự là cứu tinh của Dương gia tôi!” Dương Tử Hùng nhìn tôi đầy cảm kích: “Thực sự cảm ơn cậu!”

“Sự việc chỉ mới bắt đầu, chú đừng cảm ơn cháu trước.” Tôi nói: “Chuyện về phong thủy, có rất nhiều biến số, chú cảm ơn cháu sớm thế này thì đó không phải chuyện hay.”

Dương Tử Hùng sững sờ: “À... được, chú hiểu rồi. Thiếu gia, cậu tiếp tục nói đi, sau khi tìm được mạch sinh thì chúng ta sẽ làm gì?”

“Một là kiểm ra liệu có người cố ý hại hay không, thứ hai là phá trận Tụ Sát, sau đó sẽ nối tiếp mạch sinh lại từ đầu cho mộ tổ của nhà chú.” Tôi nói: “Chuyện kiểm tra mạch sinh thì ngày mai mới có thể kiểm tra được, còn về nối tiếp mạch sinh thì phải xem tình hình cụ thể mới có thể quyết định được.”

“Ừ!” Dương Tử Hùng nói: “Chúng tôi tin cậu, câu lo sắp xếo thế nào phù hợp thì làm!”

“Đúng vậy.” Dương Sảnh Nhi cũng nói: “Ngô Tranh, cậu vất vả rồi.”

Tôi nhìn hai người họ rồi cười binh thản: “Ăn thôi.”

Cha con Dương gia là người hiểu chuyện, đối với chuyện lớn họ vừa quyết đoán lại nhìn xa trông rộng, trái ngược hẳn với cha con Quách gia, thực sự không thể so bì được. Xem ra đây là tố chất của con người không giống nhau, thực ra dựa vào bản chất mà nói, đều là kết quả do phong thủy tạo thành. Đàn ông của Quách gia là phá gia chi tử, con gái thì đời đời đều là người ưu tú, nhưng bọn họ không biết quý trọng. Con trai của Dương gia đời đời kỳ tài xuất chúng, Dương Sảnh Nhi mặc dù là con gái nhưng căn cơ của chị ấy ở mạch sinh của mộ tổ thế nên chị ấy cũng ưu tú.

Quách Thần Long có thể lấy được chị ấy, thực sự kiếp trước đã tích đủ đức rồi.

Ăn cơm xong, tôi dẫn Khả Nhi quay về phòng.

Đến phòng của tôi, Khả Nhi rót hai cốc cà phê bưng đến, rồi ngồi xuống cạnh tôi, cô hỏi: “Thiếu gia, chuyện Dương Cẩn Ninh thổ huyết, có phải liên quan đến chuyện chúng ta động vào đạp tài đó?”

Tôi nhìn cô, hiểu ra rồi bật cười: “Không sai, có tiến bộ rồi đấy.”

Khả Nhi cười hê hê, lại hỏi tiếp: “Sao đạp tài đó lại hung như vậy, chỉ là dùng bùa động vào nó một chút thôi mà, lại có thể khiến cho Dương Cẩn Ninh thổ huyết?”

“Không phải đạp tài hung mà là bốn trận Tụ Sát ở mộ tổ Dương gia đang nắm giữ mạng sống của Dương Cẩn Ninh.” Tôi uống một ngụm cà phê rồi nhìn cô: “Lúc ăn cơm vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao, người đó chỉ biết trảm sinh nhưng không biết nối mạch, ông ta dùng trận Tụ Sát hút lấy địa khí của mạch sinh các nơi khác. Nói đỡ hơn một chút thì đó gọi là đổi trắng thay đen, nói khó nghe một chút thì đây chính là chắp thêm đuôi chó gắn vào áo lông chồn(*). Dương Tử Hùng đã sinh ra Dương Cẩn Ninh rồi, nhưng tính mạng của em ấy lại bị những trận Tụ Sát này trói buộc lại. Rất may là lão tổ Dương gia không tuyệt hậu, nếu không cho dù Dương Cẩn Ninh không xảy ra chuyện thì qua năm hai mươi lăm tuổi, em ấy cũng rất khó sống lâu, hơn nữa nhất định không sinh được con.”

(*) Ngụ ý lấy cái xấu kế tục cái tốt trước, khiến trước sau không tương xứng nhau.

Khả Nhi hiểu ra: “Vậy nói như thế, chuyện này xảy ra sớm hơn thì không phải chuyện tồi tệ gì cả!”

“Chính xác không phải chuyện xấu.” Tôi nói: “Đây chính là ông trời ưu ái cho Dương gia.”

Cô gật gật đầu rồi hỏi tiếp: “Thiếu gia, chuyện lần này có phải rất nguy hiểm?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Tôi hỏi lại.

“Tôi cảm giác như vậy, lần này trả tôi nhiều tiền hơn.” Cô nói: “Mấy lần trước, mỗi lần cậu đều trả cho tôi hai ba trăm, nhưng số tiền đó đã là rất nhiều rồi, lần này đột nhiên gửi cho tôi năm trăm, tôi không khỏi trăn trở, liệu có phải chuyện làn này vô cùng nguy hiểm...”

Tôi cười bình thản: “Thứ nhất, không phải tiền tôi trả cậu mà là chủ thuê trả. Thứ hai, năm trăm không nhiều, cậu tuyệt đối xứng đáng có số tiền đó.”

Khả Nhi ngại ngùng mỉm cười: “Bản thân tôi không rõ à? Nói là chủ thuê trả nhưng thực ra là cậu thưởng cho tôi, mỗi lần chủ thuê hỏi cậu, chuyện này muốn thù lao bao nhiêu, cậu đều nói cậu thì tùy ý trả, sau đó ra giá cho tôi, sợ tôi bị thiệt. Thiếu gia, cậu đối tốt với tôi, tôi hiểu hết.”

“Cậu là trợ lý của tôi, tôi không đối tốt với cậu thì đối tốt với ai?” Tôi cười bình thản rồi đặt cốc cà phê xuống: “Chút nữa uống cà phê xong thì quay về ngủ đi.”

“Ngủ?” Cô sững lại: “Bây giờ mới có mấy giờ? Ngủ trưa á?”

“Ngày mai bắt đầu, ít nhất cũng làm việc liên tục trong ba ngày, chúng ta không thể nghỉ nơi được.” Tôi nói: “Tranh thủ bây giờ có thể nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, tránh đến lúc ấy thì không chịu được.”

Cô hiểu ra rồi đứng dậy: “Được! Vậy tôi quay về rồi uống.”

Cô cầm cố cà phê rồi quay người định đi.

Bình Luận (0)
Comment