Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267.

Chương 267. - Chương 267. -

Khả Nhi hít thở một hồi rồi nhìn hai tay mình, thấy tay của mình đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cô gắng gượng ngồi dậy, rồi quay lại cười với tôi: “Không sao rồi...”

Tôi đưa tay lau mồ hôi cho cô: “Mộ tổ của Dương gia vẫn còn mười hai đạp tài...”

“Hả?” Người cô mềm oặt ngã nhào vào lòng tôi.

“Những thứ đó không gấp.” Tôi ôm Khả Nhi, nhìn cô cười rồi nói tiếp: “Ba con đạp tài đó bị phong ấn rồi, thì những con kia sẽ không còn hung nữa, đợi khi chúng ta đến nối mạch sinh thì để Dương gia tìm người đào chúng lên là được.”

“Ai da sao cậu nói lấp lửng như thế...” Khả Nhi cạn lời.

“Ha ha ha...” Tôi bị điệu bộ đáng yêu của cô trọc cho cười.

Dương Sảnh Nhi lặng lẽ quay đi không nhìn chúng tôi nữa.

Tôi mát xa vai và cánh tay cho Khả Nhi, tiếp đó lại bấm bấm vào hông cho cô, khi kinh lạc được khai thông thì sức lực của cô cũng được hồi phục.

“Thử xem nào, có di chuyển được không?” Tôi hỏi cô.

Cô cử động cánh tay, lay lay hông: “Ổn rồi, được hồi sinh rồi!”

Tôi cười: “Được, vậy xuống xe đi.”

“Ừ!” Cô gật gật đầu.

Tôi mở cửa xuống xe, nhìn Dương Tử Hùng ở phía xa, chú ấy đã dùng áo khoác ngoài bọc xong đạp tài lại rồi, đang ôm chúng đi về phía này.

Dương Sảnh Nhi thấy tôi xuống xe liền đi đến hỏi: “Vừa nãy Khả Nhi bị sao vậy?”

“Tà khí của vật đó rất nặng nên đã khiến cậu ấy đã bị thương.” Tôi nói: “Bây giờ không sao rồi.”

Đang nói thì Khả Nhi bước đến.

Dương Sảnh Nhi vội kéo lấy tay cô: “Khả Nhi, vất vả cho cô rồi.”

Khả Nhi mỉm cười: “Không sao.”

Dương Tử Hùng bước đến chỗ chúng tôi rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, những thứ này xử lý như thế nào?”

“Cách đây mười năm, người sửa phong thủy cho chú bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.

“Khoảng bốn mươi tuổi.” Chú ấy nói.

“Vậy bây giờ chắc ông ấy vẫn còn sống.” Tôi nhìn chiếc áo khoác ngoài đang trong lòng chú: “Tà khí của nhũng trấn vật này rất nặng, nếu như hủy nó đi thì ông ấy sẽ bị chịu lời nguyền cắn trả, nếu xử lý không tốt thì sẽ mất mạng. Thế này, chú tìm nơi để cất giữ chúng đi trước đã. Cháu nghĩ không lâu sau người đó sẽ đến tìm chú, đến lúc đó chú trả lại cho ông ấy là được.”

“Được! Tôi nghe cậu!” Dương Tử Hùng nói.

Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Dương Cẩn Ninh sắp không chịu được nữa rồi, chúng ta mau về Thượng Kinh thôi!”

Dương Sảnh Nhi sững sờ rồi vội vàng gật đầu: “Được!”

Lúc trưa, chúng tôi quay về đến núi Hương, vừa bước vào ngôi nhà rộng lớn của Dương gia, thì nghe thấy tiếng gào khóc xé lòng của mẹ Dương Sảnh Nhi truyền đến từ phía trên lầu.

“Cẩn Ninh! Con trai à...”

Chúng tôi nhanh chân bước lên lầu, vào phòng của Dương Cẩn Ninh xem sao thì thấy người em ấy run bần bật, miệng không ngừng thổ huyết, dì ấy ôm con trai khóc như mưa.

“Cẩn Ninh!” Cha con Dương gia thất kinh mặt tái nhợt, họ định chạy lại đó.

Tôi đưa tay ra ngăn họ lại: “Xuống lầu dưới đợi đi, để tôi đến cứu em ấy.”

Dương Tử Hùng kích động kéo chặt lấy tay tôi, chú ấy gần như đang cầu xin tôi: “Thiếu gia! Cậu nhất định phải cứu nó, tôi cầu xin cậu!”

“Tôi sẽ cứu em ấy, chú yên tâm.” Tôi an ủi chú: “Chú xống lầu đợi đi, ngoài Khả Nhi ra thì tất cả mọi người xuống hết.”

Dương Tử Hùng gật gật đầu rồi quay người ra lệnh cho hai nữ giúp việc đang ở hành lang: “Đi xuống lầu đợi đi!”

“Dạ, vâng!” Hai cô gái vội đi xuống.

Chú ấy quay lại dặn Dương Sảnh Nhi: “Con đi đỡ mẹ ra ngoài đi.”

“Dạ!” Dương Sảnh Nhi nhanh chân đi vào phòng ngủ đỡ mẹ chị ấy đứng lên: “Mẹ, Ngô Tranh sẽ cứu em ấy, chúng ta xuống lầu đợi thôi.”

Mẹ của Dương Sảnh Nhi nghe thấy liền đứng dậy nhanh chân bước đến cửa, phịch một tiếng, dì ấy quỳ xuống: “Ngô Tranh thiếu gia, cậu cứu lấy con trai tôi...”

Tôi vội đỡ dì ấy dậy: “Dì à, đừng như vậy, dì xuống lầu nghỉ ngơi trước đã, chúng cháu phải nhanh chóng bắt tay vào cứu người.”

Dì ấy nước mắt đầm đìa, gật gật đầu.

Dương Tử Hùng đỡ lấy tay dì ấy: “Chúng ta đừng ở đây làm lỡ việc nữa, đi thôi.”

Mẹ của Dương Sảnh Nhi đau lòng nhìn con trai của mình đang nằm trên giường, sau đó đi theo chồng và con gái rời khỏi phòng ngủ đi xuống lầu.

Sau khi bọn họ đã xuống lầu, tôi quay lại dặn Khả Nhi: “Cậu đứng canh bên ngoài, nếu như có quỷ quái lại gần thì đánh chết không cần nói nhiều!”

“Được!” Khả Nhi gật gật đầu, rồi rút con dao ở hông ra.

Tôi quay người đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Tôi đi đến trước giường của Dương Cẩn Ninh rồi bấm ngón tay điểm vào hai vai và ấn đường của em ấy. Em ấy lập tức không động đậy nữa, hai đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà, máu tươi phun ra khỏi miệng, tiếng òng ọc phát ra từ cổ họng.

Tôi nhìn chằm chằm vào ấn đường của em ấy, thì phát hiện thần quang của em ấy rất yếu.

Bình Luận (0)
Comment