Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 266 - Chương 266. Trấn Vật Hung Mãnh

Chương 266. Trấn Vật Hung Mãnh Chương 266. Trấn Vật Hung Mãnh

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi quay người nhìn Khả Nhi: “Được rồi đấy.”

Khả Nhi nhanh chân bước tới, cô đưa tay rút con dao ở hông ra, đã chuẩn bị xong xuôi.

Tôi bước vài bước lên phía trước, đến trước đạp tài thứ nhất rồi chỉ xuống đất, dặn Khả Nhi: “Đào ở đây, nhớ là cậu mặt cậu phải hướng về phía tôi, như vậy cậu sẽ ở phía sau nó, sẽ không thể mặt đối mặt nhìn nó nữa.”

“Ừ!” Khả Nhi đi đến phía sau của đạp tài, quỳ một chân xuống đất, nhanh nhẹn bắt đầu đào.

Động tác của cô rất nhanh, vô cùng nhanh nhẹn. Không lâu sau, đạp tài trong đất đã lộ đầu ra. Đôi mắt màu đỏ máu của nó vừa lộ ra, lập tức có luồng tà khí mạnh mẽ xông về phía tôi với tốc độ nhanh chóng, không kịp chạm vào người tôi thì nó đã bị tan biến.

Tuy vậy nhưng trên mặt tôi vẫn cảm thấy bị đau nhói một chút.

Đạp tài là trấn vật hung mãnh đặc biệt đây lại là được dùng máu người để tu luyện. Sau khi phá được trận Tụ Sát thì nó sẽ không còn bị trói buộc, một khi ra khỏi đất thì nó sẽ hại người. Tôi đứng ở trước mặt đó là để nó nhìn thấy tôi sẽ xông đến, nếu như phía trước không có người thì nó sẽ quay ngược lại hại Khả Nhi.

Đương nhiên là Khả Nhi không hề hay biết về những điều này, cũng không cần cô hiểu.

Khả Nhi buông con dao xuống rồi dùng tay đào đạp tài lên, để nó lên mặt đất.

Tôi bấm ngón tay, nghĩ đến chú phong linh rồi chỉ vào đạp tài ở trên đất. Một luồng kim quang đánh vào người nó, khiến cho tà khí trên người nó lập tức bị phong ấn lại.

Trên trán Khả Nhi đổ mồ hôi, hai tay bắt đầu khẽ run rẩy.

“Khó chịu không?” Tôi hỏi cô.

“Không sai.” Cô nói: “Chỉ đau một chút, có thể chịu được!”

“Kiên trì lên, sau khi đào hết lên thì tôi sẽ trị thương cho cậu.”

“Ừ!” Cô gật gật đàu rồi cầm con dao lên.

Tôi dẫn cô đến phía sau bên trái của đạp tài thứ nhất rồi chỉ xuống đất: “Đào ở đây.”

“Ừ.” Khả Nhi bước đến rồi tiếp tục đào.

Làn này, động tác của cô chậm đi một chút, tôi nhìn thấy hai cánh tay của cô đang rất khó chịu, cô đang cố chịu đựng sự đau nhói lạnh buốt, gắng sức duy trì được tốc độ.

Đào được khoảng hai phút thì đạp tài đã lộ ra.

Nó giống hệt như con vừa nãy, một luồng tà khí lại xông ra, nó chưa kịp chạm vào người tôi thì đã tan biến.

Trên mặt tôi lại chịu một trận đau nhói.

Khả Nhi cố chịu sự đau nhói ở cánh tay, run rẩy bẩy lôi đạp tài lên rồi để lên mặt đất.

Tôi bấm ngón tay rồi chỉ khiến cho hung thú này bị phong ấn lại.

Khả Nhi lại cầm con dao lên, cố gắng đứng đạy rồi cô ấy hít một hơi thật sâu.

“Cố gắng lên, còn một con cuối cùng nữa thôi!” Tôi khích lệ cô.

“Ừ!” Cô gật gật đàu.

Tôi bước đến đối diện với đạp tài cuối cùng, rồi chỉ lên mặt đất: “Đào ở đây.”

Khả Nhi đi theo rồi quỳ một chân xuống, dùng sức đào.

Động tác của cô chậm hẳn, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ như mưa, hai tay run bần bật, gần như không cầm chắc con dao nữa. Tôi không thể giúp cô, bởi vì tay của tôi không thể chạm vào đạp tài, nếu không sẽ làm lỡ chuyện sau đó.

Thế nên tôi chỉ có thể khích lệ cô, khiến cô nhanh hết sức để đào đạp tài cuối cùng này lên.

“Khả Nhi, cố gắng lên!” Tôi nhìn cô chằm chằm: “Nghiến chặt răng lại, dồn sức lực làm một phát cho xong, nhanh!”

Cô dừng lại, thở dốc một lúc, tiếp đó nghiến răng, đẩy nhanh tốc độ.

Rất nhanh sau đó, đạp tài thứ ba cũng được đào lên.

Sau khi Khả Nhi đặt nó lên mặt đất thì chân cô mềm nhũn ra, ngồi phịch lên tuyết.

Cô hít thở gấp gáp, hai tay run lẩy bẩy không ngừng, da tay đã trở thành màu xanh nhạt, đôi môi tái nhợt.

Tôi nhanh chóng phong ấn đạp tài lại, tiếp đó bế Khả Nhi lên, nhanh chân đi vào trong xe ORV.

Dương Tử Hùng và Dương Sảnh Nhi nhìn thấy, họ nhanh chân bước đến.

“Thiếu gia! Khả Nhi tiểu thư...” Dương Tử Hùng giật mình hỏi.

“Lấy áo của chú bọc lại ba vật đó đi.” Tôi nói: “Chị dâu, chị mở cửa xe ra, nhanh!”

“Ừ, được!” Dương Sảnh Nhi vội vàng mở cửa xe ra.

Dương Tử Hùng cởi áo khoác ngoài ra rồi nhanh chân chạy đến chỗ đạp tài ở phía xa.

Tôi ôm Khả Nhi lên trên xe rồi đóng cửa lại, cởi áo khoác của Khả Nhi ra rồi xoay người cô lại, tôi ấn chặt vào giữa lưng.

“A...” Người Khả Nhi giật lên một cái, khí đen từ trong lòng bàn tay của cô bay ra.

Uy lực của kim quang rất lớn, hiệu quả trị thương của nó cũng cực tốt, chỉ có mấy giây sau, Khả Nhi trút ra một hơi dài rồi ngả vào lòng tôi.

Tôi lập tức ôm lấy cô.

Dương Sảnh Nhi ở bên ngoài xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt chị ấy có chút phức tạp.

Tôi không thèm bận tâm chị ấy nghĩ cái quái gì.

“Còn khó chịu không?” Tôi hỏi nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment