Đây là lần thứ hai tôi dùng trận pháp Thất Tinh Đảo Ngược. Nói thật, bản thân cũng không có mấy tự tin.
Nhưng thực sự đã thành công rồi, sự căng thẳng lo lắng tạm thời cũng biến mất.
Tiếng thét ở bên ngoài bỗng im bặt, cuộc chiến đã kết thúc.
Tôi trút một hơi dài, rồi quay người đi đến mở cửa, chỉ thấy Khả Nhi đang ngồi thở dốc ở trên đất, trông có chút đờ đẫn. Đôi mắt ướt đẫm những giọt nước mắt kinh hãi.
Tôi thất kinh, vội đỡ cô dậy: “Cậu không sao chứ?”
Khả Nhi thở dốc, một hồi lâu sau mới định thần lại được, cô ngẩng đầu nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi... tôi đã giết rất nhiều người...”
Tôi ôm cô vào lòng, an ủi: “Họ không phải người, chúng là yêu vật...”
Cô vứt dao đi rồi ôm chặt lấy tôi.
“Khả Nhi giỏi lắm!” Tôi ôm chặt cô: “Giỏi lắm!”
Những yêu vật này không giống với hoàng bì tử(*). Chúng mượn hình dạng con người để tấn công. Khả Nhi biết chúng không phải người nhưng giết liền một lúc bao nhiêu như thế thì trong lòng cô đã chịu sự chấn động rất lớn.
(*) chồn
Vẻ bề ngoài chính là thứ làm hại người nhất.
Tôi kiên nhẫn giải thích cho cô những thứ này, an ủi cô một hồi, lúc này cô mới bình tĩnh lại.
“Thiếu gia, có phải tôi rất vô dụng?” Cô hỏi nhỏ.
Tôi cười bình thản: “Không phải, cậu rất tiến bộ.”
“Thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tôi nhìn cô đầy chân thành: “Yêu vật không giống với tà linh, chúng tu luyện càng cao thì tính mê hoặc càng lớn. Những thứ mà cậu giết, mặc dù tu luyện chưa được cao nhưng đã có thể biến hóa thành hình người. Cậu có trải nghiệm ngày hôm nay, nếu về sau có gặp phải những thứ lợi hại hơn thì cũng sẽ không hoảng loạn.”
Cô cười, lấy tay lau nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
Tôi buông cô ra rồi nhặt hai con dao ở dưới đất lên, quan sát thì thấy sau khi giết được mấy chục yêu vật, sát khí ở trên con dao mạnh hơn.
“Thu lại đi.” Tôi đưa cho cô: “Cậu là chiến sĩ, không thể tùy ý làm rơi mất vũ khí của mình.”
“Ừ!” Cô ngại ngùng đón lấy dao, cận tận từng tí một cất vào trong bao đeo ở hông.
“Cậu yên tâm, về sau tôi sẽ không thế nữa.” Cô nói đầy kiên định.
“Con dao này có thể giết ác quỷ yêu tà, giết được càng nhiều, sát khí càng nặng, nó sẽ càng trở nên lợi hại.” Tôi giải thích cho cô: “Trước đây cậu dùng nó giết hoàng bì tử, thế nên hôm nay có thể dùng nó để giết yêu vật. Bây giờ sát khí của nó đã nặng hơn, thế nên về sau sẽ càng lợi hại.”
“Ừ! Chúng ta cùng nhau trưởng thành!” Cô nói.
“Được!” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Đi thôi, xuống lầu xem họ thế nào.”
“Xem họ?” Khả Nhi không hiểu: “Bọn họ làm sao?”
“Những yêu vật đó hiện thành hình người, cậu có thể nhìn thấy thì họ cũng có thể nhìn thấy.” Tôi nói: “Bọn họ không giống cậu, có lẽ bây giờ đã bị dọa cho ngây người ra rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi xem sao, đừng để bị dọa chết người.”
“Vậy đi nhanh thôi!” Khả Nhi vội nói.
Tôi nhìn cửa phòng ngủ một cái rồi dẫn Khả Nhi xuống lầu.
Xuống đến dưới lầu thì thấy, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi, người của Dương gia đều bị dọa cho đờ đẫn hết ra.
Dương Tử Hùng ngồi đơ người ở trên sô pha, còn vợ chú ấy đang cuộn tròn tròn run lẩy bẩy ở trong lòng chú ấy, Dương Sảnh Nhi đứng ở dưới cầu thang, chị ấy cũng bị dọa cho ngây người, đang dựa vào tường, hít thở yếu ớt, hai nữ giúp việc thì ngã sõng soài trên mặt dất, một người hôn mê bất tỉnh còn một người dường như bị rút hết linh hồn, quần sướt sũng, trên thảm là một đống thứ ngổn ngang.
Tôi bế Dương Sảnh Nhi lên rồi nhanh chân bước đến trước sô pha, tiếp đó đặt chị ấy bên cạnh vợ chồng Dương Tử Hùng, bấm ngón tay đồng thời hình dung ra phù An Thần, tiếp đó ấn vào ấn đường của chị ấy.
“A...” Dương Sảnh Nhi hét lên một tiếng, chị ấy bỗng tỉnh táo lại rồi òa khóc nức nở.
“Ngô Tranh, có quỷ! Có quỷ kìa!” Chị ấy khóc lóc kéo lấy tay tôi.
“Không sao rồi, đã không sao rồi.” Tôi an ủi chị ấy: “Chị bình tĩnh trước đã, tôi phải đi cứu dì với chú.”
Chị ấy buông tôi ra, khóc rưng rung ôm lấy mặt, gật gật đầu.
Tôi quay người rồi lần lượt đưa phù An Thần ấn vào ấn đường của cha mẹ chị ấy.
Dương Tử Hùng hét lên một tiếng, rồi tỉnh táo lại, chú ấy nhìn thấy tôi liền vội léo lấy tay tôi: “Thiếu gia, vừa nãy có quỷ!”
Mẹ của Dương Sảnh Nhi cũng tỉnh lại, dì ấy nước mắt giàn giụa, yếu ớt nhìn tôi, hai hàng nước mắt rơi không ngừng.
“Chú, dì, hai người không cần sợ.” Tôi nói: “Những thứ đó là yêu vật ẩn nấp ở gần núi Hương, bây giờ chúng đã bị Khả Nhi giết rồi, chúng sẽ không đến nữa đâu.”
“Yêu vật?” Dương Tử Hùng hoảng sợ nhìn tôi: “Thực sự có yêu tinh sao?”
“Thế giới này có thần ắt có quỷ, có tiên ắt có yêu.” Tôi nói: “Trên thế giới này tồn tại các loại sức mạnh thần bí và quy luật siêu tự nhiên. Nếu không thì tại sao chú quỳ thiên môn lại có thể xin được con trai? Chú nói xem có phải đạo lý này không?”