Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270. Con Vẹt

Chương 270. Con Vẹt Chương 270. Con Vẹt

Nghe thấy tôi nói vậy, lúc này chú ấy mới hiểu ra: “Đúng, cậu nói đúng...”

“Vậy... vậy tại sao chúng lại xông vào đây?” Dương Sảnh Nhi nước mắt giàn giụa hỏi.

Tôi nhìn chị ấy: “Để đoạt xá.”

“Đoạt xá?” Hai cha con họ sững lại.

“Bọn chúng cảm nhận được sự sống của Dương Cẩn Ninh đã bị đứt đoạn, đến nay tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc.” Tôi nói: “Đối với bọn yêu vật tu luyện chưa được cao mà nói, đoạt xá lúc này là cơ hội trời ban, nếu lỡ mất thì sẽ không còn cơ hội nữa. Dương Cẩn Ninh chỉ mới mười sáu tuổi, vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại là người thừa kế duy nhất của Dương gia, điều kiện như vậy thử hỏi có con yêu tinh nào không thèm em ấy nhỏ dãi chứ.”

“Vậy... vậy nếu như bị chúng đoạt xá thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Dương Sảnh Nhi hỏi.

“Nếu như vậy thì em trai của chị sẽ sống lại.” Tôi nói: “Nhưng đó không còn là Dương Cẩn Ninh nữa.”

“May mà có thiếu gia ở đây... may mà có cậu ở đây...” Dương Tử Hùng không ngừng sợ hãi, chú ấy nhắm mắt lại, nước mắt trào ra như suối.

“Mọi người nghỉ ngơi đi đã.” Tôi quay người nhìn hai nữ giúp việc: “Cháu cứu họ đã, chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Ừ!” Dương Sảnh Nhi định thần lại, chị ấy lau nước mắt rồi gật gật đầu.

Lúc tôi đang nói chuyện với họ thì Khả Nhi đã bế hai nữ giúp việc đó lên chiếc sô pha đối diện.

Tôi đi đến trước hai cô ấy rồi bấm ngón tay đưa phù An Thần vào bên trong ấn đường của họ.

Cô gái tè ra quần bỗng tỉnh lại rồi òa lên khóc huhu.

Còn cô gái còn lại chỉ rung người nhưng không hề tỉnh lại.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai liền bảo Khả Nhi đỡ cô ấy dậy, quan sát kỹ ấn đường của cô ấy thì trong lòng tôi không khỏi thắt lại, chỉ thấy trong thần quang của cô ấy chứa một đám lục quang, mà nguyên hình của lục quang đó chính là một con yêu tinh vẹt.

Đó là một con yêu tinh vẹt, sau khi nó xông vào thì phát hiện có quá nhiều yêu tinh mà chỉ có một Dương Cẩn Ninh, nõ nghĩ chắc bản thân không thể cướp nổi nên đã ra tay với cô gái này. Nó trốn trong thần quang của cô ấy, tham lam nuốt chửng thần quang của cô ấy, hút hết tinh khí, nó hoàn toàn không sợ phù An Thần.

“Có một con vẹt muốn đoạt xá cô gái này.” Tôi nói với Khả Nhi: “Mọi người tránh xa một chút, để tôi bắt nó ra!”

“Vâng!” Khả Nhi bế cô gái kia đi, quay người dặn dò người của Dương gia: “Chú, dì cả chị dâu nữa, chúng ta tránh xa một chút, thiếu gia phải bắt yêu tinh!”

Vừa nghe thấy có yêu tinh, mẹ của Dương Sảnh Nhi bị dọa đến mức thét lên một tiếng.

Dương Tử Hùng vội an ủi dì ấy: “Đừng sợ, có thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư ở đây rồi!”

Dương Sảnh Nhi cũng an ủi cô ấy: “Mẹ à, không sao đâu, chúng ta mau tránh xa một chút, để Ngô Tranh cứu người.”

Dì ấy run lẩy bẩy gật gật đầu: “Được... được...”

Dương Tử Hùng bế vợ mình lên rồi cùng với Dương Sảnh Nhi đi theo Khả Nhi đến cửa, rồi chú quay lại lo lắng nhìn tình hình bên này.

Tôi nhìn chằm chằm vào con vẹt ở bên trong ấn đường của cô gái, thứ này rất giảo hoạt, nó trốn trong thần quang và đang nuốt chửng thần quang. Nếu bắt nó, làm không tốt thì cô ấy sẽ phế mất. Nó không hề biết bây giờ nó đang gặp nguy hiểm, nó ỷ thế không sợ gì cả, dường như nó hoàn toàn không sợ tôi cứu người.

Tôi đặt cô ấy lên trên sô pha, rồi cởi áo cô ấy ra, hình dung phù Ngũ Lôi Trấn Linh, ngón trỏ và ngón giữa tay phải niết một cái rồi ấn vào huyệt đản trung. Phù Ngũ Lôi Trấn Linh lập tức đi vào mạch chính của cô ấy. Dưới sự thúc đẩy của nội khí của tôi, nó hóa thành một luồng sát khí mạnh mẽ rồi xông lên phía trên.

Con vẹt đang nuốt chửng thần quang kêu lên một tiếng thảm thiết, cô ấy ngồi bật dậy,

Tôi nhanh nhẹn lùi ra sau vài bước rồi ngồi đối diện với cô ấy.

“A...! Mặt của cháu... cháu ấy...” Vợ của Dương Tử Hùng giật mình chỉ tay về phía cô gái đang nằm trên sô pha, dì ấy bị dọa cho chết khiếp.

Dương Tử Hùng, Dương Sảnh Nhi, thậm chí có cả Sảnh Nhi cũng sững sờ.

Cô gái có dung mạo thanh tú giờ đây đột nhiên biến thành hình dạng của một con vẹt, trên mặt giống như đã vẽ thành một cái mặt nạ. Không thể không nói đến, bộ dạng của cô ấy lúc này rất dọa người, ngay cả tôi nhìn cũng thấy chết khiếp.

Con vẹt bị tôi ép thoát ra khỏi thần quang của cô ấy, nó nhập vào người của cô ấy thế nên nó đã hiện nguyên hình.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Khả Nhi và người của Dương gia ở phía xa, nó lêu lêu cười.

Tiếng cười đó hoàn toàn là của một con vẹt.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment