Tôi nhìn yêu tinh vẹt trên người cô ấy thì phát hiện nó cũng chỉ tu luyện được hơn hai trăm năm, tôi không khỏi cười lạnh: “Người chỉ tu luyện được hơn hai trăm năm mà cũng dám đến đoạt xá à?”
Yêu tinh vẹt nghiêng đầu nhìn tôi một lượt, ánh mắt nó có chút sợ hãi, nhưng hầu như là nó ỷ thế không sợ gì.
“Hôm nay bọn tao đã giết quá nhiều yêu tinh rồi.” Tôi nhìn nó đăm đăm: “Tao cho mày cơ hội, đi đi.”
Yêu tinh vẹt nghe được câu này, nó liền bật cười: “Tên phàm phu tục tử ngu ngốc, ngươi có biết ta là ai không?”
Tôi khinh miệt: “Mày? Chẳng qua chỉ là một con vẹt thôi sao?”
“Hừ!” Cô ta cười lạnh rồi ngồi vắt chân một cách nhã nhặn: “Tiểu tử, ngươi tu luyện rất cao nhưng cũng không nhận ra được ta. Nhìn kỹ xem, nhìn bổn công chúa rốt cuộc là ai?”
“Mày không cút được à?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ngươi!” Cô ta cố kìm nén cơn giận dữ: “Ngươi nhìn kỹ rồi nói xem ta là ai?”
Tôi nhíu mày rồi quan sát kỹ, mỉm cười khinh bỉ.
“Ngươi cười cái gì?” Cô ta giận dữ hỏi.
“Mày cũng chỉ là một con vẹt mà hoàng đế Càn Long dâng tặng thái hậu mà thôi, lại còn dám xưng là công chúa? Ai phong cho mày vậy?” Tôi cười lạnh.
“Ta là vật cưng của lão thái hậu.” Cô ta nói với điệu bộ kỳ quái: “Lão thái hậu nghe kinh, ta cũng nghe kinh cùng, lão thái hậu niệm phật thì ta cũng niệm phật theo! Chính miệng thái hậu nói ta giống như con gái của người vậy, còn phong ta là cách cách, cho ta làm công chúa!”
“Ồ... nói như vậy, chức công chúa này của mày là do đích thân thái hậu phong cho hả?” Tôi nhìn cô ta.
“Đương nhiên!” Cô ta cười đắc ý: “Coi như nhà ngươi cũng có mắt nhìn. Đươc rồi, ta không làm khó ngươi nữa, ta chỉ cần người con gái này thôi, còn tiểu tử trên lầu kia ta không động tới nữa.”
“Khẩu khí không hề nhỏ.” Tôi cười lạnh: “Ai cho mày tự tin đến thế?”
“Nhất định tối nay Dương gia phải có một người chết.” Cô ta cũng cười lạnh: “Không phải sao?”
“Mày có cút không?” Ánh mắt tôi trở nên sắc lạnh.
“Ngươi!” Cô ta đứng vụt dậy: “Cái thứ nhà ngươi thật vô lễ, ngươi...”
Tôi không đợi cô ta nói xong, tay bấm thủ quyết chỉ vào ấn đường của cô ta, phù Ngũ Lôi hóa thành một luồng kim quang lập tức xuyên qua đầu của cô ta.
Yêu tinh vẹt kêu lên một tiếng thảm thiết, nó bị đánh bật ra khỏi người cô gái ấy, rồi bay ra phía sau rất xa, nó lăn trên mặt đất rồi biến thành một người con gái tóc dài mặc y phục sặc sỡ.
Người cô gái kia mềm nhũn ngã rầm một cái lên trên thảm.
Sức tấn công của phù Ngũ Lôi cực mạnh, lại được phối hợp với kim quang thì sức mạnh trở nên càng mạnh mẽ.
Tôi sợ làm cô gái ấy bị thương thế nên tôi rất thận trọng không dùng quá nhiều nội khí, nếu không con yêu vẹt kia đã bị đánh tiêu tan rồi.
Yêu tinh vẹt ôm lấy ấn đường, nó thê thảm đứng dậy, rồi phẫn nộ chỉ thẳng vào tôi: “Ngươi!”
Tôi đứng dậy: “Hỏi lại một lần nữa, cút hay không cút?”
Yêu tinh vẹt bị dọa vội vàng quỳ xuống trước tôi, cả người nó run lẩy bẩy: “Cút, ta cút! Ta sẽ đi ngay.”
“Cút!” Tôi lạnh lùng nói.
Yêu tinh vẹt cố gắng đứng dậy, tay ôm lấy ấn đường, nhìn tôi đầy sợ hãi: “Đêm nay nhất định Dương gia sẽ có một người chết, ngươi đã không hoàn thành tâm nguyện của ta, vậy đợi đó, đợi người của âm gian đến triệu đi vậy, ta không tin ngươi vẫn có thể...”
“Cút!” Tôi phẫn nộ hét lên.
Yêu tinh vẹt sợ phát khiếp, nó run lẩy bẩy không dám nhiều lời, nó nhìn người của Dương gia một cái rồi hóa thành một trận khí đen bay ra khỏi nhà Dương gia, trốn đi mất.
Tôi thở phào một hơi, rồi nhìn vợi chồng Dương Tử Hùng và Dương Sảnh Nhi: “Không sao rồi.”
Cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi vội đi đến.
Thực ra cảnh tượng vừa nãy, tôi cũng một phần là biểu diễn cho họ xem. Nếu thẳng tay giết chết yêu tinh vẹt thì không thể làm giảm đi sự hãi của họ đối với yêu tinh. Còn bây giờ, họ thấy tôi lợi hại như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, sự sợ hãi đối với mấy loại yêu tinh quỷ quái cũng đã đã giảm đi rất nhiều.
Thứ tôi cần chính là hiệu quả này, những con yêu tinh này mới chỉ là khúc dạo đầu, tối nay còn có người của âm gian đi làm đến đây làm công vụ nữa. Lúc đó mới là khảo nghiệm thực sự đối với bọn họ...
Tôi bế cô gái ở trên thảm lên rồi đặt lên trên sô pha, tiếp đó là lại dùng phù An Thần ấn vào ấn đường của cô ấy.
Người cô ấy rung nhẹ, rồi yếu ớt mở mắt ra, nhìn tôi một cái rồi lại hôn mê bất tỉnh.
“Ngô Tranh, em ấy...” Dương Sảnh Nhi thất kinh.
“Không sao.” Tôi chỉnh lại áo cho cô ấy: “Cô ấy không còn nguy hiểm nữa, chỉ là ngất đi mà thôi, nãy cô ấy bị yêu tinh vẹt nuốt chửng một ít thần quang, hút mất tinh khí, thế nào cũng phải mất nửa tháng mới khôi phục được. Chút nữa chị sai người đưa cô ấy về nhà đi, rồi bảo người chăm sóc cho cô ấy.”